Đối với nhóm sinh viên đại học mà nói, được trải nghiệm một đêm tại nơi thâm sơn cùng cốc này chính là cơ hội khó có được, mà đối với ngôi nhà gỗ lâu năm này thì đây là lần đầu tiên nó nghênh đón nhiều khách nhân như vậy.
Vốn chỉ có hai người trong phòng nhỏ thì không gian còn dư dả, thoáng cái nhiều người chen vào như vậy liền trở nên hẹp đi rất nhiều, thậm chí lúc ăn cơm trong phòng khách, mười mấy người chen chúc thành một đống, ngay cả xoay người cũng khó khăn.
“Uy, uy dĩa thịt kia là của tui, cậu không được động vào!”
“Cái gì của cậu chứ, ai cướp được thì là của người đó, ha ha!”
“Có món ăn tui thích nè! Trù nghệ (tài nấu nướng) của Hách đại ca quá đỉnh!”
“Nhất Phi, chừa cho tôi chút bông cải với….”
Vốn là chỉ có hai người ăn, giờ phút này giống như căn tin công cộng trong trường học tranh cãi ầm ĩ, Lâm Thâm có chút không kiên nhẫn mà nhíu mày, sau đó, một đôi đũa rất không thích hợp gắp đi miếng thịt trước mặt anh, chủ nhân chiếc đũa a ô một ngụm ăn hết, còn quay đầu lại hỏi Hách Phúng đang bận rộn trong nhà bếp.
“Hách đại ca, còn không a, bụng của em còn chưa ăn no a.”
Hách Phúng mang theo một dĩa đồ ăn đi ra, đặt lên bàn.
“Đây là món cuối cùng, nếu ai còn đói bụng thì lấy mì ăn liền ra ăn đi.”
“A, tại sao như vậy a…”
“Đúng vậy, đúng vậy, tụi em còn muốn nếm thử tay nghề của Hách ca!”
Hách Phúng cười cười không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338447/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.