Nghe Lâm Thâm nói một câu này, so với Hách Phúng, mấy nữ sinh giữa nhóm sinh viên lạc đường phản ứng còn dữ dội hơn.
Sau khi Lâm Thâm nói xong, tập thể các cô như uống phải thuốc kích thích, nguyên bản đối với khốn cảnh cảm thấy sợ hãi và bất an, đã bị sự tò mò khi phát hiện sự vật mới mẻ cùng hưng phấn thay thế.
“Là người thật, người thật!”
“Oa, tôi lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời…”
“Hơn nữa khó thấy nhất là cả hai lớn lên đều rất đẹp trai nha! Một chuyến này đúng là không uổng!”
“Lạc đường cũng đáng!”
“Chết cũng không tiếc!”
“Nhanh nhanh, đem điện thoại ra yên lặng chụp vài tấm, không được để bọn họ phát hiện.”
Uy, cô nương, âm thanh các cô thảo luận lớn như vậy còn sợ người khác không nghe thấy sao? Bị gián đoạn, Hách Phúng ban đầu vốn sợ hãi giờ cũng theo gió tán đi. Mà Lâm Thâm cũng rất nhanh thu tay về, giống như cái tên vừa rồi hành động cùng lời nói hoàn toàn là một người khác vậy.
Tên này không phải lại chỉnh cậu đi!
Hách Phúng dĩ nhiên đem hành động đột ngột của Lâm Thâm cho là một thủ đoạn nhỏ trêu chọc cậu, nguyên bản luống cuống cùng bối rối trong lòng rất nhanh biến thành căm giận bất bình! Lại bị Lâm Thâm đùa giỡn!
Chờ đi, về anh chết với tôi! Dùng nắm tay uy hiếp Lâm Thâm một chút, Hách Phúng chỉnh sửa lại quần áo, treo bảng hiệu tươi cười hướng các sinh viên.
“Chúng tôi không phải yêu ma quỷ quái gì cả, là người kiểm lâm trong núi. Các bạn lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338446/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.