Vì đang trong đoàn phim nên phải kiểm soát cân nặng, Lâm Uy Trạch với An Kha Đình không ăn nhiều, chủ yếu là các món thanh đạm.
Trong bữa ăn, hai người cũng không nói chuyện mấy, lúc đầu đùa giỡn vui vẻ như vậy nhưng sau không biết nói về chủ đề gì nên chỉ đành im lặng.
Ăn tối xong, An Kha Đình không để Lâm Uy Trạch đèo mình về mà dắt xe đi bộ về, theo lời cậu nói thì là để cho tiêu cơm.
Lâm Uy Trạch không nói lời nào, anh lẳng lặng đi bên cạnh cậu. Hai người đều không che chắn gì nhiều, một đội mũ lưỡi chai, một đội mũ áo hoodie đeo kính. Ở thị trấn nhỏ này, dù sao mọi người cũng đã quen thuộc với việc bên cạnh có một phim trường nên thường xuyên gặp người nổi tiếng rồi.
An Kha Đình thỉnh thoảng đưa tay lên đẩy gọng kính bạc của mình, chân bước đều theo xe đạp. Nhưng đột nhiên, đang dắt xe đi, An Kha Đình chợt khựng lại, Lâm Uy Trạch nhìn sang cậu: "Sao vậy?"
An Kha Đình cúi xuống nhìn vào bàn đạp: "Quần của tôi, mắc vào bàn đạp rồi!"
Hôm nay An Kha Đình mặc quần rách đầu gối, rách một mảng ở giữa, thế nên phần rách gối đó mắc vào bàn đạp, cậu nhấc chân lên thì bị vướng.
Lâm Uy Trạch hơi nhíu mày: "Sao quần cậu lại......", nhưng chưa để anh nói hết, An Kha Đình đã cười hì hì: "Phong cách của tôi đó, tôi thích thế mà!"
Lâm Uy Trạch: "Nhưng mà vướng vào bàn đạp khá bất tiện, với lại trời cũng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-anh-lam-chong-toi-di/2770762/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.