Ít phút sau, tọa độ chính xác được gửi tới. Đó là ngoại vi của La Đông thành, may mắn là nằm bên ngoài vòng bảo vệ từ tính, thuộc khu vực không có người sinh sống.
Bạc Hùng từ không trung chậm rãi tiếp cận khu vực được đánh dấu. Đó là một vùng thảo nguyên rộng lớn. Lúc này đã qua nửa đêm, dưới ánh sáng dìu dịu của ánh trăng non, thảm cỏ xanh đang rung rinh trong gió đêm se lạnh ánh lên loang loáng màu bàng bạc. Nhìn kĩ thêm một chút sẽ thấy mấy bông hoa dại tả tơi, lắc lư vô định, đôi lúc lại mắc vào mấy nhánh cỏ khô, hay bụi hoa cỏ may, khẽ rung một lát rồi lặng im, như tìm được nơi nghỉ chân trong đêm dài hoang lạnh. Bao trùm cả thảo nguyên là bầu không khí tiêu điều, chậm buồn, và tĩnh lặng.
Chính giữa bầu không khí tĩnh lặng đó, trên một đồi nhỏ, một người đàn ông lặng im đang ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm hờ chậm rãi mở ra, nhìn bình trà trên bàn rồi khẽ lắc đầu:
_ Chờ ngươi lâu quá, đến trà cũng đã lạnh rồi, đến đây, ta pha bình mới, đêm lạnh thế này không gì tốt hơn một chén trà ngon.
Bạc Hùng chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế, Thanh Thương cắm thẳng vào đất, hai tay cung kính nhận chén trà từ tay người đàn ông trung niên, rồi chậm rãi đưa lên miệng, nhấp một ngụm, cảm khái nói:
_ trà ngon, đúng là tuyệt phẩm. Hình như không gian tinh thần của ta vừa nhận được chỗ tốt, đa tạ đại sư.
Bạc Hùng xưng hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-khach/1990438/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.