Tại phòng của lão cửu, thập.
Lão nhị:
_ Phải không đó, cổng tinh thần tổ hợp của tiểu đội ngươi cũng cầm về.
Lão thập:
_ Là ta sợ nó bị phủ bụi, đem theo để vệ sinh với bảo dưỡng định kì.
_ Ngoài không gian làm gì có bụi. - Lão nhị liếc nửa con mắt. - Tiền thuê phòng của ngươi chắc là thấp nhất rồi nhỉ.
Lão tứ:
_ Huân chương, bằng khen, cúp của tiểu đội ngươi cũng cầm về, ý, có gì không đúng.
Lột ra miếng giấy dán đè trên tấm bằng khen, chỗ tên người được nhận, lão tứ khinh bỉ:
_ Giờ ta mới biết lão cửu ngươi cùng cấp với đội trưởng, chẳng hay ngươi vô địch đơn chiến của quân đoàn lúc nào mà ta không biết. Cần ta kêu đội trưởng luận bàn với ngươi không.
_ Đó là trang bị để tán gái, ngươi có hiểu không, mấy em thích đống danh hiệu này lắm, trăm lời hót không bằng một tấm huy chương, chính là cái mỹ nữ gạ anh hùng.
Lão cửu tính giật lại đống đồ từ tay lão tứ nhưng đã muộn, bắt đầu từ bây giờ nó sẽ là vũ khí kiếm lão bà của lão tứ. Chuyên dùng để đánh trận đầu, gạo nấu thành cơm.
_ Hả, hả, hả. Trời ơi.
Mọi người nhìn qua, lão lục như gặp ma, té dựa vào thành bàn ly tách lăn đổ bể tay chỉ chỉ không nói lên lời.
Lão tứ, nhị nhìn qua, mồm miệng há hốc, lao tới chỗ đầu giường, cầm ra một cái áo giáp sáng lóng lánh màu hoàng kim. Hết nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-khach/1990271/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.