Học võ thì không gì tốt bằng thực chiến, bình cảnh trong luyện tập của Vương Lang giờ đã có nút mở. Chính là cách cảm nhận không gian xung quanh mà không cần phụ thuộc vào 5 giác quan cơ bản.
Vương Lang ngay lúc này thì không biết, tình trạng của hắn hiện tại, trong võ học truyền thống được gọi là bắt đầu khai mở tâm nhãn. Giống như võ sĩ khi đã lĩnh hội được các kỹ năng của cơ thể, bước thêm một bước nữa, chính là lĩnh hội trong tâm trí.
Bắt đầu bằng việc hiểu rõ mình, rồi hiểu rõ thế giới xung quanh, hòa hợp cả hai lại, ta là tự nhiên, tự nhiên là ta. Đó là lúc tâm nhãn khai mở, quá trình này không thể gượng ép được, giống như cách ví von về việc ngộ đạo, đọc kinh ngàn cuốn tâm không tỉnh, ngắm lá vàng rơi vạn sự thông. Thể ngộ không thể cầu.
Thật sự cái ngộ của Vương Lang chỉ coi tiểu ngộ, do hắn gượng ép mà thành.
Suy nghĩ bằng lý trí, đào ra trăm ngàn phương án, chọn cái tốt nhất để làm. Tức là hắn cầu mà ra đạo.
Thiên tư của Vương Lang thông minh, tìm ra góc nhìn mới kết hợp giữa vô chiêu và hữu chiêu, giống như dồn thần kinh phản xạ có điều kiện và không điều kiện lại làm một, tùy cái tốt nhất mà làm. Tựa như khi mũi dao bay tới sau lưng, mặc kệ tế bào thần kinh nào chỉ huy, làm sao cho an toàn là được, ý thức làm chủ hay vô thức làm chủ không quan trọng.
Nói lại lần nữa, làm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-khach/1990270/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.