Tưởng Lộ kéo tay anh xuống, cười đến ngu ngốc. “Thân mến, thân mến, cậu, cậu muốn yêu tôi có phải không, cậu yêu tôi có phải không, có phải tôi hay không honey, tôi sắp hạnh phúc chết mất.”
Ngô Cảnh An liếc hắn xem thường, “Cậu tưởng cậu còn mười tám à, diễn phim thần tượng cái gì.”
Tưởng Lộ bất mãn bĩu môi: “Thân mến, cậu tuyệt đối là cao thủ phá hư không khí. Tôi vui muốn chết, chẳng lẽ không cho tôi phát tiết một chút.”
Ngô Cảnh An dùng ánh mắt nhìn người không bình thường nhìn hắn, “Nhanh cút đi, có lời gì ngày mai nói!”
Tưởng Lộ ôm người không tha, ở ven đường khuya không người lảo đảo nhảy lên, “Chậm chút.”
“Thân mến, sau này, tất cả mọi chuyện tôi đều nghe cậu, cậu bảo tôi đi hướng Đông thì tôi đi hướng Đông. Sau này, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu. Tuyệt đối sẽ không ham chơi nữa, nghiêm túc làm việc, tiền lương sẽ đem hết cho cậu, cam đoan đánh không đánh lại mắng không mắng trả.”
Đến giờ này ngoài đường cả một cái bóng quỷ cũng không có, Ngô Cảnh An cũng không ngăn cản hắn, điên cùng hắn, phụ họa gật gật đầu, “Tốt, tốt, tốt, nói xong chưa, nhanh bắt xe đi về, ngày mai còn đi làm, ngoan, ngoan, đi làm thật chăm chỉ, sau này còn nhờ cậu nuôi tôi đấy!”
“Ừm, tôi muốn nuôi thân mến nhà tôi, cả đời, cả đời.” Tưởng Lộ hoan hô vang dội.
Ngô Cảnh An nở nụ cười, có một loại thư thái lâu rồi không thấy chạy dọc thân thể.
Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166995/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.