Đêm hôm đó Ngô Cảnh An mơ một giấc mơ.
Trong mơ, tất cả những chuyện tốt, không tốt đã qua xen lẫn với nhau, thanh âm ồn ào làm đầu anh đau đến muốn nứt ra.
Ngay tại lúc anh sắp bùng nổ, có một người đi từ trong sương mù ra, giống như ấn nút tạm dừng, tất cả âm thanh ồn ào bỗng nhiên im bặt.
Người kia cười cười với anh, dùng âm thanh ấm áp nói: “Cảnh An, gặp nhau ở chỗ cũ!”
Người kia đi qua bên cạnh anh, đi về phía xa.
Anh há miệng hét gọi tên người kia, đuổi theo hồi lâu mới tìm được tung ảnh của người đó.
Phía sau trường học cũ kỹ, dưới tàng cây hòe đã trải qua vài thập niên gió sương mưa tuyết, trên thảm cỏ tươi tốt, vài tia nắng loang lổ.
Hình ảnh trung tâm là hai nam sinh ngồi sóng vai cùng một chỗ, nụ cười vô ưu vô lự nở trên khuôn mặt thanh xuân.
Đó là bọn họ mười bảy tuổi, tuổi mười bảy như hoa như mộng, tuổi mười bảy trân quý vô cùng.
Ngô Cảnh An si ngốc nhìn hình ảnh kia hồi lâu, hồi lâu.
Anh nở nụ cười.
Giấc mơ này anh đã mơ rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên lộ ra tươi cười.
Anh nói, “Tạm biệt, Tỉnh Trình!”
Từ bốn phương tám hương tràn ra tầng tầng sương mù, dần dần cách trở tầm mắt của anh.
Trường học trong mộng, nam sinh trong mộng rốt cuộc không còn thấy rõ.
Anh tỉnh lại mới biết được, thì ra là mình nói lời vĩnh biệt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166993/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.