Từ nhà họ Hứa đi ra, Hách Thời đưa Hứa Huy về nhà.
Liêu Thắng Anh gọi mấy phần thức ăn ngoài, ba người ăn một bữa cơm không có mùi vị gì.
Hứa Huy móc vé máy bay ra đặt lên bàn, thuật lại lời Hứa Chính Dương nói một lần.
Kế tiếp, nên làm thế nào.
Liêu Thắng Anh mở một lon bia, tu một hơi cạn sạch, bóp vỏ lon rỗng ném mạnh xuống đất, “Mẹ, ổng có phải ba mày không vậy! Cứ như đối xử với giai cấp kẻ thù vậy, đuổi tận giết tuyệt.”
Hách Thời phiền muộn uống bia, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì.
Những gì Hứa Chính Dương nói phá hỏng tất cả con đường có thể đi.
Hứa Huy xuất ngoại, Ngô Cảnh An có thể tiếp tục cuộc sống của mình. Nghĩ cũng biết, Hứa Huy ở nước ngoài tuy có rất nhiều tự do, nhưng chắc chắn có người giám thị, nếu không ông ấy sẽ không đề xuất yêu cầu mười năm không gặp mặt.
Ý tứ của Hứa Chính Dương là, không sợ Hứa Huy là một kẻ đồng tính luyến ái, thậm chí đối với đứa con trai ngoan liệt lại không có bản lĩnh gì này cũng không ôm bất cứ hi vọng gì. Trong mười năm, hoàn thành nhiệm vụ kết hôn sinh con, Hứa Chính Dương sẽ không giám thị gã nữa, chỉ cần Hứa Huy vẫn ngoan ngoãn ở nước ngoài, cho dù phóng túng hơn nữa ông cũng sẽ không quản.
Hứa Chính Dương cố kỵ chính là Hứa Huy cứ nóng đầu mà treo cổ trên cái cây Ngô Cảnh An này, không chịu kết hôn sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166859/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.