Khi Hứa Huy nhận được điện thoại của chú Câm đuổi về nhà liền nhìn thấy cha Ngô giống như phát điên đập phá đồ vật trong nhà, trong phòng khách một đống hỗn độn, ông ta còn chưa đã nghiền, chuyển sang phòng bếp, mò ra nồi niêu bát đĩa hất toàn bộ xuống nền nhà, một bên đập một bên không ngừng hùng hùng hổ hổ.
“Mẹ nó, có tiền cho người ta chữa bệnh lại không có tiền cho em trai ruột trả nợ, Ngô Cảnh An, ông đây coi như nhìn thấu mày, mày đồ sói mắt trắng nuôi không quen, từ nay về sau đừng trách ông đây không khách khí…”
Chú Câm ngồi trên sàn phòng khách, tóc rối tung, trên mặt xanh một khối tím một khối, nhìn thấy Hứa Huy vội vàng khoa tay múa chân cái gì. Chú Trương trong phòng ngủ không ngừng đập cửa muốn đi ra, chắc sợ chú ấy gặp chuyện không may nên bị chú Câm khóa trái trong phòng.
Hứa Huy đỡ chú Câm dậy, đẩy chú vào phòng trấn an chú Trương.
Xoay người đi vào phòng bếp, giữ chặt cha Ngô còn đang không ngừng đập phá, lạnh lùng hỏi ông ta muốn làm gì?!
Cha Ngô cũng là gấp đỏ mắt, những kẻ cho vay nặng lãi đó siết chặt hơn, ngày đông lạnh Ngô Thường bị bọn họ lột hết quần áo bắt nhảy trong sân hai giờ, nói là nếu vẫn không trả tiền sẽ ném hắn từ trên cầu vượt xuống.
Cha Ngô bỏ tay Hứa Huy ra, cũng không cho người này sắc mặt hòa nhã, “Tao làm gì mày quản được sao? Đây là nhà con trai tao, tao muốn đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166834/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.