Chạng vạng cùng ngày, không đành lòng nhìn bà cụ vất vả thức đêm, Ngô Cảnh An chủ động yêu cầu gác đêm.
Mẹ Lâm rất là cảm kích liên tục nói với anh vài tiếng cám ơn sau đó mang theo cháu ngoại rời đi.
Đêm hôm đó Lâm Giai Giai tỉnh lại một hồi, Ngô Cảnh An ngồi ở bên giường bệnh nhỏ giọng trò chuyện cùng cô.
Ngữ tốc của Lâm Giai Giai rất chậm, thanh âm cũng nhỏ, có mấy từ còn nghe không rõ, nhưng Ngô Cảnh An nghe rõ ràng thống khổ trong lòng cô.
Về nhà, muốn về nhà, cho dù chết, cũng muốn chết trong nhà mình.
Người đàn ông kia cho dù bạc tình hơn nữa, bọn họ cũng là vợ chồng vài năm, tất cả trong nhà, đều do cô tự tay bố trí, là bến cảng quý trọng nhất.Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh con người, đều sẽ loại nguyện vọng này đi!
Ngô Cảnh An cúi đầu ghé vào trước mặt cô, dịu dàng nói nhỏ, “Vậy về nhà đi, tôi đưa cô về nhà.”
Ánh mắt tan rã của Lâm Giai Giai tìm được tiêu cự, Ngô Cảnh An trước mặt khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt, trịnh trọng gật đầu với cô.
Ngày hôm sau, Ngô Cảnh An tìm hai người bạn hỗ trợ đưa Lâm Giai Giai về nhà.
Khi đang muốn gõ cửa, mẹ Lâm kéo kéo góc áo anh, lo lắng nói: “Nếu không, hay là thôi đi!”
Ngô Cảnh An nói: “Đây là tâm nguyện cuối cùng của Giai Giai, nói gì thì chúng ta cũng phải giúp cô ấy thực hiện.”
Mẹ Lâm không nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166818/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.