Dàn xếp xong hậu sự của Lâm Giai Giai, Ngô Cảnh An đưa mẹ Lâm về nhà cũ.
Ở nhà ga khi đưa bọn họ rời đi, Ngô Cảnh An mua tặng Lâm Kha một cái máy bay điều khiển từ xa, đưa tay xoa xoa tóc ngắn của bé, “Chú sẽ đến thăm Lâm Kha, Lâm Kha có nhớ chú không?”
Lâm Kha một lòng đều đặt trên món đồ chơi mới, gật đầu có lệ, “Nhớ ạ.”
Ngô Cảnh An ghé mặt qua, “Thơm chú một cái!”
Lâm Kha ngọt ngào hôn bẹp một cái lên mặt Ngô Cảnh An.
Xe lửa đi rồi, Ngô Cảnh An phát hiện mình thế mà bắt đầu nhớ đứa bé kia.
Sau đó, thỉnh thoảng anh điện thoại cho mẹ Lâm, cũng sẽ nói chuyện với Lâm Kha vài câu, chẳng qua tên nhóc kia cứ luôn nói mấy câu cố định kia, “Chú ở đâu, sao chú vẫn chưa tới, cháu rất nhớ chú.”Ban đầu Ngô Cảnh An còn có chút cảm động, càng về sau, anh đều bỏ qua.
Khi cho rằng hết thảy đều bình tĩnh trở lại, mẹ Lâm qua đời làm anh trở tay không kịp.
Bà cụ buổi tối hôm trước vẫn còn tốt đẹp, khi nói chuyện với hàng xóm còn nói ngày hôm sau muốn đi mua cho Lâm Kha cái túi sách, nếu không lên nhà trẻ nữa sẽ muộn mất. Kết quả, sáng sớm hôm sau, Lâm Kha gọi thế nào bà cũng không tỉnh, vừa khóc nức nở vừa tìm dì hàng xóm lại đây mới phát hiện xác bà cụ đã cứng cả rồi.
Tuổi trẻ mất chồng, lớn tuổi lại đau mất con, mẹ Lâm không thừa nhận nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166815/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.