Tô Dư buông đũa trên tay xuống, trịnh trọng nhìn về phía người máy khuyết tật trí tuệ đang vui vẻ chờ khen ngợi, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.
"Ngư Ngư, lãng phí là đáng xấu hổ."
Khái niệm của con người hiện đại dường như hoàn toàn không quan tâm có lãng phí hay không vì vật tư quá phong phú, nhưng cô hoàn toàn không thể chấp nhận những điều như vậy.
Trước kia lúc ở tiền tuyến, ngẫu nhiên có vật tư khan hiếm, bọn họ ngay cả dịch dinh dưỡng cũng không uống được, chỉ có thể gần đó tạm thời đáp xuống tinh cầu khác đào cỏ dại ăn.
Khi đó bởi vì trùng tộc quấy nhiễu lâu dài, cả Liên bang đều rất nghèo, dân chúng phía sau cơ hồ cũng thắt chặt thắt lưng quần sống qua ngày, còn phải từ kẽ răng tiết kiệm được khẩu phần lương thực vận chuyển đến tiền tuyến.
Bây giờ cuộc sống của con người thực sự trở nên tuyệt vời.
Cũng không biết các chiến hữu cũ của nàng có ai hưởng thụ những thứ này hay không.
Tô Dư đang nghĩ, bắp chân đã bị cá không phục nhẹ nhàng đụng một cái.
Người máy nhỏ mập mạp vẽ một biểu tình thở phì hô thật lớn trên màn hình, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Tô Dư từ phòng bếp nâng ra một hộp thủy tinh trong suốt thật lớn.
[Trong nhà chúng ta có hộp đựng thức ăn, đồ đạc đặt bên trong vĩnh viễn sẽ không hỏng! ]
Ngư Ngư đắc ý ngẩng đầu lên.
[Đây chính là tôi gạt đại ca vụng trộm mua. ]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giap-dai-lao-chi-nghi-lam-ca-man/2610377/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.