Thời điểm về đến nhà riêng, Khương Nhã Tịnh như nổi cơn thịnh nộ muốn phát tiết hết những uất hận trong lòng.
Tôn nghiêm, thanh nhã gì gì đó, hết thảy đều bị cô vứt bỏ không chút thương tiếc.
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, Khương Nhã Tịnh đã điên loạn đập phá tất cả đồ đạc trước sự chứng kiến của những người hầu kẻ hạ.
Họ làm việc ở đây bao lâu, cũng chưa bao giờ được biết vị tiểu thư ôn nhu nội liễm như Khương Nhã Tịnh còn có thể phát hoả khủng khϊếp đến nhường này!
Từng âm thanh "loảng xoảng" vang lên, khiến ai nấy đều không khỏi kinh sợ.
Nghiêm Đình không can thiệp, cô chỉ đứng một bên thở dài. Chỉ đến khi bàn tay nõn nà của Khương Nhã Tịnh bị mảnh vỡ bình hoa sứ cắt trúng, cô mới hoảng hốt tiến đến bên cạnh.
"Nhã Tịnh! Em có sao không?" Nghiêm Đình khẩn trương cầm lấy tay Khương Nhã Tịnh.
Bất chấp vết thương trên mu bàn tay chảy máu không ngừng, Khương Nhã Tịnh chỉ bưng kín mặt mình bật khóc nức nở.
Nghiêm Đình đau lòng ôm lấy Khương Nhã Tịnh, cô ra hiệu bằng mắt cho đám người hầu, bảo họ lui ra.
Phòng khách rộng lớn lúc này chỉ còn lại hai người. Nghiêm Đình ghì chặt Khương Nhã Tịnh, nhẹ giọng vỗ về: "Được rồi. Đừng khóc nữa. . ."
Bàn tay vẫn ôm lấy mặt, Khương Nhã Tịnh càng khóc càng to. Cô khóc rất lâu, khóc đến khi cổ họng khô khốc, cả gương mặt đều lem luốc đến khó coi mới chịu dừng lại.
Vừa thấy Khương Nhã Tịnh ngưng khóc, Nghiêm Đình ngay lập tức cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457586/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.