Rời khỏi phòng xét xử, Diệp Ân vẫn thiểu não lê chân, chẳng hề ngẩng mặt lên dù chỉ một lần.
Cô mải nhìn theo gót chân Cố Ninh Mẫn, bước đi trong vô thức. Nhưng Cố Ninh Mẫn sau đó đột ngột dừng lại khiến cô theo quán tính va thẳng về phía trước.
Cố Ninh Mẫn xoay người lại, lấy tay đỡ lấy hông Diệp Ân, lo lắng hỏi: "Em thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?"
Diệp Ân lúc này mới ngước mắt nhìn lên, khẽ gật đầu: "Tôi không sao. . ."
Bốn nữ nhân đứng tụm lại một chỗ, Liễm Văn nhìn dáng vẻ thất thần của Diệp Ân liền thở nhạt: "Để bọn chị đưa em về nghỉ ngơi."
"Em không——"
"Luật sư Cố. Nghe danh cô đã lâu, không ngờ hôm nay mới có dịp gặp mặt."
Vừa nghe thấy thanh âm thân thuộc từ phía sau truyền đến, tâm trạng Diệp Ân ngay lập tức rơi vào hỗn loạn.
Nhịp tim không tự chủ réo lên inh ỏi, thậm chí có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào không hay.
Cô rụt người lại, mặt cắm thẳng xuống đất, nỗ lực xoá nhoà sự hiện diện của bản thân hết mức có thể.
Đứng cách đó không xa, Khương Nhã Tịnh thả nhẹ gót chân, từng bước tiến đến trước mặt Cố Ninh Mẫn.
Đi theo phía sau còn có Nghiêm Đình.
Mặc dù Khương Nhã Tịnh vẫn bất động thanh sắc, nhưng Cố Ninh Mẫn có thể nhìn thấu dưới lớp mặt nạ kia ẩn chứa những tư vị gì.
Cố Ninh Mẫn lịch sự mỉm cười: "Khương tiểu thư, luật sư Nghiêm. Rất vui được gặp."
Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ đứng khoanh tay trước ngực, bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457585/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.