Không phải Diệp Ân không muốn nói, mà là chẳng biết phải nói gì!
Những đêm vừa qua cô đã nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng hoàn toàn không đủ căn cứ để xác thực.
Đành phải ngậm ngùi đáp: "Em không biết. Chính vì không biết nên em mới hỏi."
Giọng có chút ngập ngừng: "Cô Khương, có phải. . . em đã làm cô chán ghét rồi không?"
Trầm ngâm ánh mắt nhìn Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh lắng giọng: "Nếu tôi nói phải thì em sẽ làm thế nào?"
Đồng tử thắt lại, Diệp Ân long lanh sóng mắt. Cô cúi thấp đầu, sắc mặt theo đó cũng trở nên trầm trọng.
Chẳng nói thêm lời nào.
Khương Nhã Tịnh bắt trọn từng biểu cảm của đối phương, cô khẽ thở dài: "Diệp Ân. . ."
"Em thật sự có để tâm đến cảm giác của tôi sao?"
Khoảnh khắc khi cô nói ra những lời này, đáy mắt vô tình đã hiện lên vài tia gợn sóng.
Khẽ khàng lay động.
Diệp Ân chậm rãi mở miệng: "Sao lại không? Em rất để tâm nữa là đằng khác."
"Vậy em nói xem." Khương Nhã Tịnh nâng nhẹ đuôi mày, bộ dáng muốn gây khó dễ: "Em đã làm gì khiến tôi không vui?"
Diệp Ân: ". . ."
Chứng kiến biểu cảm ngơ ngác của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh nhếch môi, cười như có như không: "Em không trả lời được càng chứng minh bản thân đang nói dối."
"Em rõ ràng không để tâm đến cảm giác của tôi."
Chất giọng âm lãnh mang theo vài tia hụt hẫng.
Nắm bắt cảm xúc của đối phương, Diệp Ân cảm tưởng như vừa phát hiện ra một chân trời mới.
Chẳng lẽ. . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457537/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.