Sắc mặt Diệp Ân chuyển đổi vi diệu, cô cười hào sảng: "Không. . . đương nhiên là không rồi. Em lấy quyền gì mà đuổi cô chủ nhiệm của mình kia chứ?" 
Khương Nhã Tịnh đanh mặt: "Vậy nếu có quyền, em sẽ đuổi tôi đi có đúng không?" 
Diệp Ân: ". . ." 
Rõ ràng tôi không có ý đó! 
Quay sang Chung Giai Kỳ, Khương Nhã Tịnh hỏi: "Bây giờ em về lớp của mình được chưa?" 
Cả gương mặt Chung Giai Kỳ chùng xuống, cô ảo não rời đi. Đi được vài bước cô liền xoay người lại, hướng đến Diệp Ân ngoắc ngoắc tay. 
Dáng vẻ mời gọi. 
Âm thầm thở dài, Diệp Ân chưa kịp đứng lên đã bị Khương Nhã Tịnh ngăn lại. 
Nữ nhân bên cạnh lên tiếng: "Không được đi. Từ trưa đến giờ em vẫn chưa sinh hoạt cùng mọi người." 
Nghe không khác gì một mệnh lệnh. 
Diệp Ân mím môi, lại nhìn đến Chung Giai Kỳ, lắc đầu vài cái. 
Bộ dáng có chút miễn cưỡng. 
Tóm gọn được biểu tình này, Khương Nhã Tịnh nhíu chặt mi tâm, cô cười nhẹ: "Muốn đi lắm có phải không?" 
Nén xuống bao nhiêu uỷ khuất, Diệp Ân đáp: "Em. . . em đương nhiên không muốn. Nhưng Giai Kỳ đã gọi em thế kia. . ." 
Những lời tiếp theo nghẹn lại ngay trong cổ họng. 
Diệp Ân thật sự không biết nên giải thích thế nào! 
"Thì thế nào?" Khương Nhã Tịnh nheo mày, dư quang trong mắt chợt loé. 
Cô hỏi: "Chung Giai Kỳ đối với em có bao nhiêu phân lượng? Chỉ cần là em ấy muốn, em nhất định sẽ làm theo sao?" 
Diệp Ân cúi thấp đầu, lộ rõ vẻ khó xử. 
Khương Nhã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457536/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.