Lời nói kiên định không kém phần chân thành, Khương Nhã Tịnh nghe xong liền miên man ánh mắt.
Ẩn sâu trong đó còn có một sự giằng xé khó lòng hình dung.
Hàng mi lại rũ xuống, nhưng khoé miệng nâng lên ý cười.
Cô "ừm" nhạt một tiếng, Diệp Ân quan sát từng biểu cảm trên gương mặt kia, bất giác nghiêng đầu, cười đến ngây ngốc.
"Nhã Tịnh. . ." Diệp Ân gọi khẽ.
Sau đó lại tiến người, áp chặt cái ôm, cằm nhỏ tựa lên vai vô cùng âu yếm.
Lần này Khương Nhã Tịnh không lảng tránh nữa, cô ôm đáp lại, bờ môi cong mềm thỏ thẻ bên vành tai nhỏ nhắn: "Diệp Ân, em lúc say trông rất đáng yêu."
Tầm mắt Khương Nhã Tịnh trầm lại, như đang âm thầm chất vấn bản thân.
Cô tự hỏi, không biết những lời nữ nhân này nói, cô có thể tin được bao nhiêu phần?
Nhưng trước mắt, dường như cô đã tin hết thảy. . .
Không chút nghi hoặc đối với đáp án mà đối phương đưa ra.
Khiến cô phải dặn lòng, nhắc nhở bản thân. . .
Đây chính là điềm xấu.
"Tôi đáng yêu sao?" Diệp Ân cười khúc khích, cô lập tức ghì chặt eo Khương Nhã Tịnh, môi kề sát tai người kia cất giọng ai oán: "Nhưng có người lại không thích tôi say. . . Còn mắng tôi khi say là con nhóc phiền phức."
Nghe như bất bình, nhưng nhiều hơn là mười phần làm nũng.
Khương Nhã Tịnh vội ngưng mắt nhìn, tựa như đang quan sát nét mặt của người kia, ra chiều thăm dò.
Cô cười nhàn nhạt: "Vậy sao? Là ai lại dám mắng em như vậy?"
Hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457525/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.