Sững sờ vài giây, Diệp Ân không có biện pháp bình ổn lại bản thân. 
Gương mặt cô thật sự đã đỏ lên hết cả rồi, cũng vô tình bị người kia trông thấy. 
Khoé môi Khương Nhã Tịnh vẽ lên một độ cong vừa phải, cô thích thú dán mắt lên đôi má của Diệp Ân, dáng vẻ yêu chiều không sao giấu được. 
Từ ánh mắt cho đến nụ cười đều khiến cô học trò quyến luyến không thôi. 
Hai tia mắt lại giao nhau trong lặng lẽ, lần này là có chủ đích, tràn đầy nhu tình. 
Mất một lúc lâu, Diệp Ân là người lên tiếng trước, cô hắng giọng rồi nói: "Em. . . em làm việc tiếp đây. Còn vài sạp hàng cần phải sửa chữa. . ." 
Khương Nhã Tịnh vội thu lại tầm mắt, cô khẽ gật đầu: "Ừm. Cẩn thận." 
"Cô Khương. . ." Diệp Ân vẫn chưa rời đi, hạ thấp giọng gọi tên ai đó. 
"Ừm?" 
Diệp Ân lắp bắp: "Cô. . . cô vẫn chưa buông tay em. . ." 
Khương Nhã Tịnh: ". . ." 
Nhìn đến bàn tay mình vẫn giữ chặt cổ tay Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh vội vàng thả lỏng các đốt tay, nhanh chóng thu hồi bàn tay trắng ngọc. 
Ánh mắt liền dời sang nơi khác, có chút thẹn thùng, cô nhấp nhẹ khoé môi: "Được. . . được rồi. Em làm việc đi, nhớ cẩn thận một chút." 
Diệp Ân nhoẻn miệng cười, sau đó xoay lưng tiến đến vị trí đám học trò, điềm đạm nói: "Có ai muốn theo tôi ra ngoài phụ giúp sửa sạp hàng hay không nào?" 
Cả đám hô to: "Có! Có!" 
Sau đó lật đật đứng dậy, láo nháo theo chân Diệp Ân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457522/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.