* 
Chiều tan học, Diệp Ân vừa ra khỏi lớp liền thấy Khương Nhã Tịnh cầm cặp trên tay, đứng nép một góc như đang chờ ai đó. 
Chẳng lẽ là chờ cô sao. . . ? 
Khoé môi vô thức vểnh lên, Diệp Ân níu giữ bình tĩnh, tiến đến trước mặt cô chủ nhiệm của mình. 
Thản nhiên hỏi: "Cô Khương, cô đang chờ ai sao?" 
Khương Nhã Tịnh cười, nụ cười nhạt ẩn chứa nhiều tia cảm xúc. 
Cô đáp: "Em biết tôi chờ em mà, có đúng không?" 
Diệp Ân: ". . ." 
Chết mất. . . ! 
Cô giáo Khương, sao tôi lại có cảm giác cô đang câu dẫn tôi? 
Khiến tôi ngộp muốn chết rồi đây này! 
Nhịp tim gia tốc, Diệp Ân nén chặt ý cười trên cánh môi của mình. 
Cô tựa hông vào hành lang, gãi gãi đầu, nói: "Cô không cần thiết ngày nào cũng đưa em về như thế này đâu. Em thích đi xe đạp hơn." 
Khương Nhã Tịnh nhàn nhạt đáp: "Tôi sẽ hạ kính xe." 
Dứt lời, cô cũng rảo bước, thái độ dửng dưng như không hề để tâm. 
Cô lại nói: "Sẽ không làm em ngộp." 
Diệp Ân: ". . ." 
Dường như lúc nào nữ nhân này cũng tuỳ ý quyết định. 
Cô bật cười, có chút khổ sở. 
Bất lực trước sự bá đạo của cô giáo Khương. 
Hai cô trò nhanh chóng ra xe, thắt dây an toàn xong Khương Nhã Tịnh liền nhấn ga, xe bắt đầu lăn bánh. 
Thời điểm xe vừa ra khỏi cổng, Diệp Ân nhờ Khương Nhã Tịnh dừng lại một chút. 
Cô quan sát Triệu Lâm từ trong xe, đợi đến khi tên nhóc có người đến đón, cô mới an tâm nói Khương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457518/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.