Diệp Ân liếc xéo Tưởng Doanh, cái cô lớp trưởng này lúc nào cũng khởi xướng cho đám học trò.
Cô "hừ" nhạt: "Tôi có nói là mình sẽ đi sao? Chỉ tiện mồm hỏi thôi, các người luyến tiếc tôi lắm có đúng không?"
Cả lớp đồng loạt bĩu môi, nhưng đâu đó lại hiện lên ý cười.
Cũng ngay sau đó, Khương Nhã Tịnh tập trung vào trọng điểm, cô nói: "Diệp Ân, em ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn hỏi em."
Sắc mặt Khương Nhã Tịnh không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
Diệp Ân khẽ gật đầu, cô không đoán được chuyện Khương Nhã Tịnh muốn hỏi mình là gì.
Cả hai đi ra hành lang, Khương Nhã Tịnh ôn tồn hỏi: "Em thân với Chung Giai Kỳ lắm sao?"
Diệp Ân do dự, sau đó đáp: "Cũng không hẳn, chỉ là một đàn chị trước đây từng quen biết."
"Quen biết thế nào?" Ngữ điệu Khương Nhã Tịnh vẫn như cũ, không mặn không nhạt.
Dựa theo những lời Tưởng Doanh nói ban nãy, Diệp Ân liền đáp lại: "Em từng giúp cô ấy thoát khỏi tay một bọn du côn."
Khương Nhã Tịnh yên lặng.
Cô quan sát ánh mắt Diệp Ân, sau đó nở ra nụ cười, rất nhạt.
"Xem ra em rất thích giúp người."
Lời nói mập mờ không rõ ràng, khiến Diệp Ân rơi vào trầm mặc. Cô giương mắt nhìn người đối diện, chẳng biết nói gì.
Bẵng đi vài giây, Khương Nhã Tịnh tiếp tục lên tiếng: "Được rồi. Chúng ta vào lớp thôi."
Nói rồi liền nhấc chân, vừa định bước đi cổ tay lại truyền đến một làn hơi ấm.
Diệp Ân giữ tay Khương Nhã Tịnh lại, cô hỏi: "Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-khuong-cuoi-len-di/457516/chuong-16.html