Bạch Hiên nhanh tay giấu hộp socola kia lẫn vào trong túi đồ mà Hạ Vũ mua rồi nói với quản gia:
- Chú Lưu đấy ạ? Cháu đi mua chút đồ để chuẩn bị thi nấu ăn trên trường thôi.
- À ra vậy sao, cậu đi có một mình thôi sao?
- Không, cháu đi cùng Hạ Vũ, cô ấy vào kia mua đồ rồi.
- Có cần tôi chở cậu lên trường học không?
- Thôi khỏi, chú làm việc của chú đi. -Bạch Hiên tỏ thái độ
- Được rồi, ông chủ cũng nhờ tôi đi mua vài thứ, tôi đi đây, cậu chủ đi đường cẩn thận.
- Tạm biệt.
"Đi đến đâu cũng gặp người quen, tí nữa thì hỏng rồi." Nhìn theo bóng lưng người quản gia đi dần, Bạch Hiên mới thở phào nhẹ nhõm. Bất thình lình có người vỗ vai từ phía sau khiến cậu ta giật bắn
"Chào! Đi thôi"
Thì ra là Hạ Vũ.
"Vừa mua gì tặng người yêu thế? Nói cho bạn nghe với." Bạch Hiên tò mò.
"Mơ đi"
"Keo kiệt!"
"Ha ha"
Bạch Hiên và Hạ Vũ tuy rằng ngày nào cũng đi học chung với nhau, ngồi cùng bàn với nhau, nhưng những câu chuyện giữa họ thì tưởng chừng như không có hồi kết. Hạ Vũ là cô bé năng động hoạt bát, trái ngược với sự trầm tính thường ngày của Bạch Hiên. Cô luôn kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn Bạch Hiên chỉ mỉm cười lắng nghe. Thế nhưng có lẽ bởi vậy nên họ mới là một đôi bạn thân.
Hai người họ đang trên đường tới quầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-be-nho-cua-toi/2961466/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.