"Thật là không có gì chứ?". Tiểu Thu hỏi một cách chắc nịch như đã biết rõ điều gì.
Bạch Hiên ấp úng:
- Em... Vừa xảy ra chút chuyện, cũng không có gì nghiêm trọng lắm ạ.
- Kể rõ đầu đuôi cô nghe. À mà trước đó thì nhìn lại cổ áo mình đi.
Bạch Hiên vẻ hoang mang nhìn xuống cổ áo. Đến lúc này cậu ta mới nhận ra, thì ra nó còn dính máu. Hơn nữa còn là máu tươi nên chắc chắn không qua mặt được Tiểu Thu rồi.
Dù không hay kể chuyện, còn rất giỏi che dấu cảm xúc của mình, nhưng lần này Bạch Hiên lại tường thuật toàn bộ sự việc cho Tiểu Thu nghe. Nếu là người khác chắc chắn cậu ta sẽ làm ngơ rồi. Bởi thế, có lẽ nói dối người mình thích là một chuyện rất khó, giống như bộ não của chúng ta không được lập trình cho việc này vậy.
Sau khi biết hết mọi chuyện, Tiểu Thu cảm thấy rất lo cho cậu ta, nói Bạch Hiên nên đi khám đi nhưng không nghe khiến Tiểu Thu quát lên:
- Học sinh với chả học trò, cô giáo nói cứ cãi là sao?
- Vâng... Chiều nay em đi ạ.
- Thế từ đầu có phải ok rồi không?
Nói vậy cho qua thôi chứ với tính cách của Bạch Hiên, đời nào
cậu chịu đi khám chứ.
Trong lúc ấy, ở dưới sân trường, nơi mà mọi người đang chuẩn bị cho cuộc thi văn nghệ và ẩm thực... Tại một góc nào đó trong sân, một đám nữ sinh đang trêu đùa thứ gì đó.
"Oa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-be-nho-cua-toi/2961464/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.