Cây bút chì và cục tẩy mà Tiểu Thu tặng vẫn nằm nguyên vẹn trong chiếc hộp chưa được mở ra thêm lần nào nữa. Bạch Hiên những lúc rảnh rỗi chỉ nhâm nhi tách trà, xem ti vi và vuốt ve chú mèo mà cậu gọi nó là: "Tiểu Bạch", tại vì lúc ấy Bạch Hiên nhìn nó rất giống Tiểu Thu ở cái nết chân ngắn tũn. Nhưng cho đến giờ, chỉ vài tháng ngắn ngủi mà cậu cũng quên mất nguồn gốc của cái tên Tiểu Bạch ấy rồi.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi trôi qua nhưng Bạch Hiên đã có sự thay đổi rõ rệt cả trong suy nghĩ đến hành động, dường như những bạn học đồng trang lứa khác chỉ là những đứa nhóc vậy. Nhưng có thật là Bạch Hiên đã lớn rồi hay không? Một sự trưởng thành trước tuổi, hay chính xác hơn là "ông cụ non" hay sao? Điều này chỉ có mình Bạch Hiên mới biết.
Một ngày dài trôi qua, người ta thường hay nói đêm là khoảng thời gian tâm trạng nảy số, với Bạch Hiên thì cũng không ngoại lệ. Vẫn cái bàn máy tính của cậu, vẫn những bản nhạc lofi với chiếc tai nghe. Bạch Hiên tựa đầu ra sau ghế, nước mắt cứ từ từ theo đó mà rơi xuống nền nhà. Nhưng không đau đớn, không tuyệt vọng, mà có lẽ đó là nước mắt của nỗi nhớ. Bạch Hiên chủ động không tìm đến cô, cậu có thể nhắn tin, gọi điện,... nhưng cậu đã không làm vậy. Bởi vì cô đã có nửa kia của mình, nếu làm vậy chỉ khiến Tiểu Thu thêm khó xử thôi.
Ban ngày là một con người lạnh lùng, vẻ bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao-be-nho-cua-toi/2961417/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.