Cố Thừa Trạch cũng từng mơ ước có một gia đình như bao đứa trẻ khác. Tuy nhiên, nó đã không còn khi anh tận mắt chứng kiến sự ghẻ lạnh khinh thường của người đàn ông ấy.
(...J
Màn mưa lạnh lẽo, tiếng sấm chớp không ngừng vang lên.
Người phụ nữ gầy guộc, ôm chặt đứa nép vào cánh cổng lớn biệt thự chờ đợi gì đó.
Cơ thể rung rẩy vì lạnh nhưng vẫn không bỏ cuộc.
Cuối cùng, ánh đèn xe loá mắt cũng rẻ vào.
Vì ánh sáng quá lớn khiến người phụ nữ ấy che mắt nhưng rất nhanh đã kịp thích ứng. Nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trên tay xuống, bà chạy ra chặn đầu xe lại.
Chiếc xe dừng lại cách bà ấy rất gần.
Người đàn ông cao ngạo bước xuống xe. Ông ta híp mắt sau một lúc mới nhận ra được là ai.
"Cô muốn chết thì cút đi xa một chút đừng làm ảnh hưởng đến tôi."
Người phụ nữ tiến đến níu tay ông ta giọng rung rẩy.
"'Cầu xin ông cứu lấy nó. Cầu xin ông."
Ông ta nhìn sang híp mắt. Là một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi có vẻ yếu ớt nằm co rút dưới nền gạch lạnh lẽo.
"Tại sao tôi phải cứu nó."
Ông ta lạnh lùng nói.
"Tiểu Trạch là con ruột của ông. Nếu không tin ông có thể cho người kiểm tra. Xin ông cứu lấy Tiểu Trạch."
Ông ta hất mạnh bà ra.
"Những lời này tôi nghe cũng không ít. Ăn nằm với người khác giờ lại nói là con tôi. Nực cười."
Bà bò dậy.
"Lời tôi nói là thật. Có người hãm hại tôi. Tôi không..."
Chát! Một tiếng rõ ràng vang lên.
Giọng người phụ nữ quát lên.
"Loại người thấp hèn như mày cũng dám đến đây à. Cút ra khỏi đây."
Không ai khác chính là vợ ông ta.
Bên cạnh còn hai người con trai. Chính là Cố Vĩnh Lân và Cố Sĩ Tiến. Lúc này, hai người đã đến Cố Thị làm việc.
"Ăn nói linh tinh. Ba tôi là người cao quý sao có thể có con với người thấp hèn như bà. Còn nữa, thằng nhóc yếu đuối này... Bà lừa ai hả."
Cố Mạc nghe thấy cũng vó lý. Bởi cháu nội ông cũng tầm tuổi này. Mặc dù, hai người từng sống như vợ chồng một thời gian. Nhưng bà đã phản bội ông. Hẳn là đứa trẻ này chính là nghiệt chủng đó muốn ông chịu trách nhiệm. Nghĩ như vậy càng khiến ông ta tức giận hơn.
"Cho người ném mẹ con bà ta ra khỏi đây."
Lạnh lùng để lại một câu liền bước lên xe.
Bà gào lên.
"Cố Mạc, nếu Tiểu Trạch xảy ra chuyện gì ông sẽ ân hận cả đời này. Cố Mạc..."
Vợ ông ta lạnh lùng giẫm lên tay bà một cái rồi lên xe.
"A... Các người thật tàn nhẫn."
Bà gào lên.
Hai tên vệ sĩ liền tiến đến.
Bà vội vàng kéo tấm thân mệt mỏi vì kiệt sức ôm lấy đứa con bé bỏng.
"Các người không được chạm vào con của tôi. Tránh ra."
Họ nhìn nhau thấy cũng không nỡ tuy nhiên cũng không thể làm trái.
"Tôi thấy đứa trẻ không ổn, hay là..."
Ánh mắt đứa trẻ mơ mơ hồ hồ, sắc mặt trắng bệch như chẳng còn giọt máu.
"Cầu xin các người, làm ơn giúp chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn của hai người."
Bà dập đầu cầu xin nhưng cũng vì kiệt sức mà không cầm cự được lâu mà ngất đi.
Hai người nhìn nhau.
Cũng nhờ vào lòng tốt đó mà hai mẹ con được họ giúp đỡ.
Cố Thừa Trạch bị sốt mê man suốt mấy ngày qua. Nhưng không có tiền liền bị từ chối mặc kệ bà có cầu xin. Nhìn đứa con do mình sinh ra sức khỏe cứ dần yếu đi suy nhược làm sao bà chịu được. Đã vào bước đường cùng bà mới phải tìm đến sự giúp đỡ của nhà họ Cố nhưng đáp lại chính là sự vô cảm ấy.
May mắn là đã được hai người giúp đỡ đưa vào kịp thời nếu không cũng không nói trước được đều gì.
Tuy nhiên, mẹ con Cố Vĩnh Lân cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy khi thấy Cố Mạc có chút trầm tư.
Họ đã lén lút đi trước một bước.
Khi Cố Mạc đến thì hai mẹ con đã rời khỏi như chẳng có tung tích gì.
(...J
Quay lại hiện tại.
Cố Mạc trở về nơi mà mình sống suốt quãng thời gian qua chợt cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Ông nhìn bài vị và ảnh thờ cười lạnh.
"Sao các người cao thể nhẫn tâm với một đứa trẻ như vậy chứ."
Ông hất tung ảnh thờ xuống nền gạch.
Lúc này, mọi người mới hốt hoảng chạy ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhưng không ngờ lại là ba mình.
Cố Vĩnh Lân nhíu mày, nhặt ảnh lên.
Trần Lan cũng theo sau nhưng không lên tiếng.
"Ba làm sao vậy?"
"Nói, mẹ con các người đã làm gì hả?"
Cố Vĩnh Lân khựng lại.
"Mẹ đã mất lâu rồi. Ba lại làm sao vậy hả?"
"Câu này nên để lão già này hỏi các người. Tại sao, các người có thể nhẫn tâm đến như vậy. Dù sao, nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Tại sao, tại sao?"
Ông rung rẩy lẫn tức giận.
Cố Vĩnh Lân nhìn ông ta sau đó nở nụ cười.
"Ba biết thì đã sao. Đáng lý ra mẹ con nó đều phải chết. Sự trở về của nó ba có biết khiến tất cả mọi người đều không vui."
"Mày... Tất cả đều phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm."
"Ba muốn tố cáo con của mình à."
"Mày không cảm thấy ân hận với việc mình đã làm sao. Còn muốn..."
Cố Mạc tức giận muốn đánh vào người Cố Vĩnh Lân.
Nhưng sau đó, trước mắt ông mơ mơ hồ hồ... Nhìn sang ngã quy xuống.
"Bà làm gì vậy?"
"Tôi không muốn ba phá hỏng việc tốt của mình."
"Bà..."
"Yên tâm, đây chỉ là thuốc tê liệt thần kinh thôi không ảnh hưởng đến tính mạng. Tuy nhiên, tuyệt đối không để ba ra ngoài."
Cố Vĩnh Lân gật đầu.
Cơ hội tốt như vậy không thể bị ông ấy phá hoại. Bao nhiêu năm nay hào quang đều để Cố Thừa Trạch hưởng trọn để cho anh em bọn họ phải khép nép. Lần này tuyệt đối không được thất bại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]