Dư Nguyệt muốn tạo cho anh một chút không gian trò chuyện cùng bạn bè nên đã cùng Lý Nhã vào bếp nấu vài món ăn.
Lư Kiệt lúc này mới lên tiếng.
"Khi nào cậu về Giang Thành?"
"Sẽ nhanh thôi."
Anh vân vê đầu chiếc gậy gỗ.
Tần Nam Thành hơi nhỏ giọng.
"Cậu công khai như vậy có khi nào..."
"Tôi biết. Thời gian này, phải nhờ hai người. Mồi câu, cá lớn. Tất cả đều đã sẵn sàng. Giờ sắp đến lúc thu hoạch rồi."
"Còn..."
"Xong việc này đã. Tạm thời cứ để họ bay nhảy. Bay càng cao, lúc ngã xuống sẽ có cảm giác hơn"
Anh nhếch nhẹ môi.
"..." Hai người nhìn nhau nuốt nước bọt. Sau cái nụ cười này...
[...]
Nhà họ Trần.
Trần Linh đứng bên ngoài cửa phòng cứ nhìn chằm chằm. Sau một lúc mới mở cửa bước vào.
Hành động này cũng khiến cho bà ta giật mình làm rơi bức ảnh trong tay.
Bà ta cúi xuống muốn nhặt lên những đã bị Trần Linh giẫm lên.
"Con mới là con của mẹ. Nếu nhớ cô ta sao mẹ không đến nhìn nhận đi."
Bà ta mím môi.
"Sao con..."
"Con nghe thấy hết rồi."
Cô ta đặt tay lên bả vai mẹ mình lay lay.
"Con mới là con của mẹ. Cô ta chỉ là đứa con gái quê mùa mà thôi."
"Tiểu Linh! Con làm sao vậy?"
Bà ta hơi đau liền gạt tay ra.
"Có phải mẹ muốn nhận lại cô ta. Cô ta không biết dùng thủ đoạn gì để trèo cao đến như vậy. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3737644/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.