Chương trước
Chương sau
Phương Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy Dư Nguyệt xuất hiện tại đây liền cáu kỉnh.

"Con nhỏ nghèo khổ đó nghĩ mình là ai lại dám xuất hiện ở đây chứ.

Cô ta lấy ly rượu cầm trên tay tiến về phía Dư Nguyệt rõ ràng không phải điều gì tốt đẹp.

Dư Nguyệt bắt đầu hơi lúng túng không biết nên tiếp tục bước vào hay là trở ra.

Chợt cô ngây người.

Người đàn ông đứng ngược ánh sáng với bộ tây trang màu trắng ấy cứ như thiên sứ từ từ bước về phía cô.

Phương Tiểu Ngọc lại không để ý phía sau.

Vừa tiến đến thì ly rượu trên tay đều hứng trọn vào người.

"..." Phương Tiểu Ngọc.

Sau một lúc cô ta mới định thần lại.

"Cô..."

"Trò rẻ tiền lặp đi lặp lại không chán à."

Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt khiến cô ta rung lên.

"Cố gia! Là...

Dư Nguyệt sợ rằng cô ta gây khó dễ ông xã mình liền tiến lên chắn ngang.

"Là cô tự mình làm. Đừng ức hiếp người khác."

Cố Thừa Trạch nhìn cái đầu nhỏ trước mặt mình khẽ cười. Cô vợ nhỏ của anh luôn như vậy.

"Cô mới là người tránh ra. Cố gia, thân phận thế nào để người tầng lớp thấp kém như cô đến gần"

Dư Nguyệt nhìn xung quanh.

"Cố gia gì tôi không thấy. Cô không có mắt à."

Câu trả lời của Dư Nguyệt khiến cô ta tức muốn hộc máu.

Dư Nguyệt lại nhỏ giọng.

"Thừa Trạch, tìm cơ hội trốn đi. Vừa rồi xém chút nữa là em không nhận ra anh rồi."

"Cố phu nhân! Chỉ vài tiếng không gặp đến chồng mình cũng không nhận ra à."

Anh cúi xuống đầu tựa vào hõm vai cô còn như đang hôn.

".." Mọi người.



Điều gì đang xảy ra. Cố gia không phải... Cô gái này là ai? Mà Cố gia vừa gọi cái gì?

Dư Nguyệt rụt cổ.

"Anh nói lung tung gì vậy? Ở đây..."

"Cố phu nhân! Anh muốn cho tất cả mọi người biết ai mới là nữ chủ nhân của SEE."

Dư Nguyệt cả người cứng đờ người, cố gắng bình tĩnh.

"Anh đừng đùa nữa."

Phương Tiểu Ngọc ngây ra như tượng. Vì hiện tại, cô ta đứng khá gần nên đều nghe thấy rõ ràng. Cố phu nhân! Cô gái tầm thường này... Cô ta nuốt nước bọt, lùi lại theo bản năng. Dường như biết bản thân đã gây ra chuyện gì đó động trời rồi.

Cố Mạc lúc này mới đi đến cùng Cố Vĩnh Lân.

"Thừa Trạch! Chuyện này là sao? Tiểu Ngọc đã xảy ra chuyện gì?"

Ông ta nhìn bộ dạng nhếch nhác của Phương Tiểu Ngọc hiện tại lại không

dám lên tiếng. Rõ ràng là chịu uất ức. Nhưng mà có điều ông ta không hề nghĩ đến lí do khác chính là cô ta đang sợ.

Cố Thừa Trạch đứng thẳng người dậy.

"Xuỵt! Đừng làm Cố phu nhân tôi sợ."

Giọng anh rất khẽ nhưng lại khiến người khác có cảm giác sợ hãi một cách kì lạ.

." Cố Mạc.

Cao Thái liền hiểu ý.

Anh cong môi, nắm lấy tay cô.

"Cố phu nhân mời! Bữa tiệc này chính là dành riêng cho em."

Bước lên sân khấu giữ trung tâm sảnh lớn.

Hai hàng người với rất nhiều ánh mắt nhìn cô ngưỡng mộ có, ganh tị có.

Cố Mạc, Cố Vĩnh Lân, Phương Tiểu Ngọc đều bị phớt lờ xem như không khí.

Lúc này, âm thanh máy ảnh vang lên.

Phương Tiểu Ngọc mới hồi phục tinh thần lấy tay che mặt mình lại.

"Các người không được chụp. Tránh xa tôi ra."

Dường như tất cả lời nói của cô ta chẳng có gì ảnh hưởng.

Cô ta bỏ chạy ra ngoài.

Từ trên sân khấu lớn anh đều nhìn thấy.



Cao Thái bên cạnh chỉ biết nuốt nước bọt.

Cố gia cũng rất biết hành người nha. Phương Tiểu Ngọc này rất xem trọng vẻ bề ngoài của mình. Thích được người ta khen ngợi, xinh đẹp trên mặt báo. Giờ thì thêm một chút gió chắc hẳn là đăng xuất luôn rồi.

"Thời gian qua hẳn là tin đồn không ít. Cố phu nhân nhà tôi rất khiêm tốn không muốn phô trương. Tuy nhiên, tôi cũng không muốn cô ấy tiếp tục chịu thiệt thòi, uất ức."

Anh vẫn nắm lấy tay cô.

"Bạch Nguyệt Quang" là chiếc nhẫn tôi đã cầu hôn cô ấy."

Dư Nguyệt càng lúc càng mơ hồ. Bạch Nguyệt Quang chiếc nhẫn ai cũng muốn có được đó đang trên tay cô sao.

Một người lên tiếng hỏi.

"Cố gia! Vậy khi nào tổ chức hôn lễ?"

"Sẽ nhanh thôi."

Tất nhiên nhân cơ hội này để hỏi vài câu. Vì Cố gia rất hiếm khi xuất hiện trước truyền thông. Nếu có đều bị phong sát nên chẳng có tin tức nào rò rỉ ra ngoài. Bởi vậy, nổ đến Cố gia đều do họ tưởng tượng. Cũng không ai ngờ đến Cố gia trong truyền thuyết lại có quá trẻ. Sức hút lưu lượng này nếu so ra chắc hẳn là sẽ nổ tung.

Dư Nguyệt khẽ nhìn anh lần nữa xác định xem mình có phải đang ảo tưởng hay không.

Anh cuối xuống nhìn cô.

"Lam Thiên là món quà nhỏ tôi tặng cô ấy."

Cao Thái cầm tập văn kiện màu vàng kim đưa đến.

"Tôi..." Dư Nguyệt mấp máy môi cũng không nói được câu gì.

Anh cong môi.

"Sau này, em sẽ cần đến nó."

Cô không hiểu hàm ý trong câu nói của anh. Tay cầm bút cô có chút rung rẩy. Sao cây bút cũng nặng đến như vậy.

Anh vòng qua nắm lấy tay cô. Tên cô được kí vào văn kiện.

"Đúng là Cố gia! Món quà ngài ấy nói nhỏ chính là như vậy."

"Thật ngưỡng mộ quá."

"Ánh mắt yêu chiều ngài ấy nhìn Cố phu nhân là biết"

Ở một góc khuất.

Giọng người đàn ông vang lên.

"Nó chính là đứa con riêng của bà đúng không? Tôi muốn có chỗ đứng ở Lam Thiên. Bà liệu mà làm. Nếu không, đừng trách tôi."

".." Bà ta cúi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.