Phương Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy Dư Nguyệt xuất hiện tại đây liền cáu kỉnh.
"Con nhỏ nghèo khổ đó nghĩ mình là ai lại dám xuất hiện ở đây chứ.
Cô ta lấy ly rượu cầm trên tay tiến về phía Dư Nguyệt rõ ràng không phải điều gì tốt đẹp.
Dư Nguyệt bắt đầu hơi lúng túng không biết nên tiếp tục bước vào hay là trở ra.
Chợt cô ngây người.
Người đàn ông đứng ngược ánh sáng với bộ tây trang màu trắng ấy cứ như thiên sứ từ từ bước về phía cô.
Phương Tiểu Ngọc lại không để ý phía sau.
Vừa tiến đến thì ly rượu trên tay đều hứng trọn vào người.
"..." Phương Tiểu Ngọc.
Sau một lúc cô ta mới định thần lại.
"Cô..."
"Trò rẻ tiền lặp đi lặp lại không chán à."
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt khiến cô ta rung lên.
"Cố gia! Là...
Dư Nguyệt sợ rằng cô ta gây khó dễ ông xã mình liền tiến lên chắn ngang.
"Là cô tự mình làm. Đừng ức hiếp người khác."
Cố Thừa Trạch nhìn cái đầu nhỏ trước mặt mình khẽ cười. Cô vợ nhỏ của anh luôn như vậy.
"Cô mới là người tránh ra. Cố gia, thân phận thế nào để người tầng lớp thấp kém như cô đến gần"
Dư Nguyệt nhìn xung quanh.
"Cố gia gì tôi không thấy. Cô không có mắt à."
Câu trả lời của Dư Nguyệt khiến cô ta tức muốn hộc máu.
Dư Nguyệt lại nhỏ giọng.
"Thừa Trạch, tìm cơ hội trốn đi. Vừa rồi xém chút nữa là em không nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3728081/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.