Người mà Cao Thái nhìn thấy chính là trụ trì ở ngôi chùa cổ ở thành phố B. Nghe tin tức mấy ngày qua ông có chút không yên tâm nên mới sang tận đây.
Hai người vào một gian phòng khách. Nơi này thoáng mát vừa có thể hít thở không khí trong lành. Vừa có thể thoải mái trò chuyện mà không phiền đến ai.
Gian phòng này chỉ có bàn trà gỗ nhỏ và nệm tròn ngồi bệch.
Ông ngồi xuống rồi nhìn anh.
"Con có thấy bất tiện không?"
Cố Thừa Trạch nhìn ông, anh đặt chiếc gậy cạnh bàn trà từ từ ngồi xuống.
Quả thật mấy ngày qua, đôi chân này phải chịu đựng quá nhiều áp lực.
Ông rót trà vào ly đẩy sang.
"Con uong thi xem."
Cố Thừa Trạch nhìn ông, sau đó cầm lên đưa lên môi.
Hai người không quá vội vàng mà từ từ thưởng thức hết ly trà nóng.
Ông bật cười.
"Ta rất thích tính này của con. Dù trời có sập xuống vẫn điểm tĩnh như vậy."
Nhấp hết ngụm trà cuối cùng, ông đưa tay vuốt hàm râu trắng.
"Nhưng sẽ rất mệt."
Cố Thừa Trạch không nói gì, tay vân vê miệng ly.
"Đưa tay con cho ta xem."
Cố Thừa Trạch đưa tay về phía ông
Ông vén tay anh lên.
Sau khi bắt mạch, ông thở dài.
Ông lấy trong túi vải ra một bộ kim bạc.
Cố Thừa Trạch nhìn kim bạc trên bàn. Dường như nó luôn gắng liền với thời niên thiếu của anh. Ở cái độ tuổi mà người khác không lo không nghĩ. Còn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3718567/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.