Cổ Thừa Trạch cúi xuống hôn lên khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt.
"Bên ngoài rất lạnh trở về rồi nói"
Dư Nguyệt gật đầu nhưng bàn tay vẫn có chút luyến tiếc không muốn buông tay. Cô rất sợ, anh lại biến.
Cố Thừa Trạch nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
"Như vậy được không.
Dư Nguyệt luôn có cảm mỉm cười. Dường như anh điều biết suy nghĩ của cô.
Quả thật Giang Thành về đêm quá hào nhoáng. Giờ cô mới biết vì sao họ không bao giờ muốn rời khỏi khi đặt chân đến rồi.
Hai người sánh bước cùng nhau, bóng hai người kéo dài dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Chợt cô khựng lại nhìn về tòa nhà lớn trước mắt.
SEE toà nhà bật nhất ở Giang Thành.
"Đó là tập đoàn SEE sao?"
Dư Nguyệt khẽ hỏi.
Anh cúi xuống nhìn cô nhẹ nhàng đáp.
"Ùm!"
Sau đó lại nói.
"Vào trong xem một chút không?"
"Hả? Anh đừng đùa. Sao vào được chứ."
"Anh có cách
Dư Nguyệt chớp chớp mắt.
Anh kéo cô bước về phía cổng lớn.
Cô nhìn thấy bảo vệ ai cũng to lớn canh gác cũng thấy sợ rồi. Cô ghì tay anh lai.
Cố Thừa Trạch hít một ngụm khí lạnh, mày khẽ nhíu lại.
Dư Nguyệt nhìn anh.
"Anh sao vậy? Để em xem."
Cô kéo nhón người kéo áo anh ra.
Cố Thừa Trạch giữ tay cô lại.
"Muốn làm gì cũng về đến nhà đã"
"Em... Làm gì chứ. Em chỉ muốn xem, anh có phải đang bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3680054/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.