Cố Thừa Trạch cũng không nỡ để cô một mình. Tuy nhiên, ở nơi đó không hề an toàn. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn bao trọn trong tay mình.
"Bà xã! Thiệt thòi cho em."
Dư Nguyệt nhìn anh. Cô xoa thấy mình thiệt thòi gì đâu. Ngược lại còn may mắn nữa là khác. Kể từ lúc gặp anh, kết hôn mọi thứ dường như đều được anh sắp xếp lo chu toàn. Cô còn chẳng làm gì vừa ngủ dậy đã là bà chủ rồi đây. Việc đó, mơ cô còn chưa dám nghĩ đến nữa là. Nhưng lại thành sự thật.
"Không thiệt thòi. Em cảm thấy mình rất may mắn nữa là khác.
Cô thành thật trả lời.
Anh nhìn cô.
Dư Nguyệt nhõm người dậy, quỳ trên ghế sofa vòng tay qua cổ anh hôn nhẹ lên môi.
"Bởi vì, anh chính là tài sản lớn nhất mà ông trời ban cho em."
Cố Thừa Trạch không ngờ cô lại nghĩ như vậy. Cô mới là thứ quý giá mà anh trân quý nhất mà anh có được.
Kết hôn mà không hoa, không váy cưới không nhẫn hay bất kỳ thứ gì quý giá. Vậy mà, cô vẫn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Đúng là cô gái ngốc.
Anh ôm lấy cô, áp xuống ghế, ném kính sang một bên.
Đôi môi nhỏ ngọt ngào đã bị anh mút lấy.
Bàn tay ấm nóng luồn vào trong váy cô vuốt ve từng tất da thịt mịn màng.
Dư Nguyệt thật sự là không thể chịu được với sự kích thích này.
Cô ghì chặt lấy anh.
"Đừng mà. Đây là phòng khách đó."
Cô hỗn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3675814/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.