Lý Nhã bây giờ thật sự tò mò với anh chồng chớp nhoáng của Dư Nguyệt.
“Vậy chồng cậu đâu?”
“Tớ ngủ dậy thì anh ấy đã ra ngoài rồi.”
Dư Nguyệt thành thật trả lời.
Lý Nhã lại nghi hoặc.
“Đàn ông bây giờ không đáng tin. Có khi nào là...”
Nói đến đây, thì Lý Nhã ngập ngừng không nói tiếp.
Dư Nguyệt mỉm cười.
“Tớ tin anh ấy.”
“... Lý Nhã. Dù chưa gặp, chưa biết cuộc sống của hai người thế nào nhưng tôi có cảm giác cơm chó sắp đầy bụng rồi.
Lúc này, cánh cửa mở ra.
“Bà xã! Anh về rồi.”
Anh đặt giày lên kệ. Còn có thêm một đôi nữa. Vừa nhìn lên.
Dư Nguyệt đứng dậy chạy đến nhào vào lòng anh.
Lý Nhã cũng nhìn theo. Một lần nữa dụi dụi mắt mình, há hốc mồm. Ủa, ai nói gì đó với tôi đi. Đây là tật nguyền đó hả? Cái dáng người thôi đã là cực phẩm rồi đó.
Cố Thừa Trạch có chút mất thăng bằng hơi lùi lại một bước nhưng vẫn ôm lấy cô. Anh rũ mắt nhìn dáng người nhỏ nhắn ôm chặt lấy mình. Anh vuốt ve mái tóc cô.
“Nhớ anh như vậy à?”
Dư Nguyệt gật gật đầu lẩm bẩm kiểu như làm nũng mà sợ anh nghe thấy vậy.
“Anh có nhớ em không?”
“Rất nhớ, rất nhớ em.”
“Ừm!” Dư Nguyệt hài lòng dù là thật hay không nhưng cô lại thấy rất vui.
Cô nới lỏng tay ra. Chợt nhớ đến ngôi nhà nhỏ này có thêm một người nữa thì phải.
Dư Nguyệt. Cô khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3675249/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.