Dư Nguyệt nhìn lên anh khẽ cười.
"Em ăn no rồi. Để em giúp anh một tay."
Anh đặt tay lên vai cô hướng về phía ghế quầy thanh toán.
"Ngồi ở đây."
Dư Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu.
Có một điều cô thật sự không thể nào hiểu được. Anh tốt như vậy nhưng sao ai cũng có vẻ rất sợ anh.
(...)
Cố Lâm tìm Cao Thái mãi không thấy nên cũng chạy ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi cửa đã thấy anh ta.
"Trợ lý Cao, sao anh có thể bỏ tôi một mình như vậy?"
Cố Lâm bất mãn lên tiếng.
Cao Thái lắc đầu.
"Tôi ở bên ngoài đợi Cố thiếu mà. Cậu không thấy sao vừa ra cửa đã gặp tôi rồi."
"Anh..."
Cố Lâm gật đầu. Xem như là chưa nói gì đi.
"Trợ lý Cao, anh có thấy chàng trai cầm chiếc gậy không?"
"Hả? Tôi..."
Cố Lâm cắt ngang
"Tôi có cảm giác dường như đã gặp ở đâu đó. Nhưng lại không biết là ở đâu."
".." Cao Thái. Tôi còn nhiều lúc hoài nghi huống chi là cậu. Tuy nhiên, lời này có chết cũng không dám nói.
Cố Lâm thấy vẻ mặt hơi khó coi của Cao Thái liền nghi ngờ
"Trợ lý Cao! Hay là anh bị chú nhỏ đuổi việc rồi."
"Tôi sao?"
Cao Thái chỉ mình. Sau đó liền lắc đầu.
"Không có. Thật sự là nghỉ phép."
"Vậy chú nhỏ vẫn ở Giang Thành sao?"
"Không có!"
"Vậy ở đây?"
Cao Thai cang lac da่u.
"Cố gia đang ở khu mỏ ở Phương Nam.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3652562/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.