Dư Nguyệt không biết anh muốn đưa mình đi đâu. Cô nhìn ra bên ngoài có thể nhìn ra đây là vào trung tâm thành phố.
Xe cuối cùng cũng dừng lại.
Dư Nguyệt bước theo anh xuống xe.
Anh rất chu đáo mỗi lạ lần lên hay xuống xe đều che chắn cho cô.
Dư Nguyệt khẽ nhìn anh
Anh rất chu đáo, tỉ mỉ lại rất dịu dàng. (3)
Cố Thừa Trạch rũ mắt xuống nhìn cô.
"Em sao vậy?"
Dư Nguyệt liền dời đi ánh mắt. Cô ho một tiếng. Đúng là hết cứu rồi. Mỗi lần nhìn anh là cứ như bị hút hồn vậy.
"Anh đưa em đi đâu?"
Cô liền dời chủ đề. Lần này là đến trung tâm thành phố hẳn là sẽ khác.
Bởi lần anh đưa cô đến gặp mẹ trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc. Còn anh lại khác... Cô cũng không biết anh đã trải qua bao nhiêu chuyện mới mài giũa ra con người điềm tĩnh đến mức khiến người ta thấy sợ.
Nơi này đều là những cửa hàng cao cấp. Vẫn có một căn còn trống. Phía trước, có một người đàn ông.
Vừa nhìn thấy hai người liền vui vẻ bước đến.
"Cố... A, Tiểu, Tiểu Cố, tôi đợi cậu lâu lắm rồi."
Anh ta nói chuyện có phần gượng gạo. Mỗi lần gọi cứ như bị ai đó chặn lại ở cổ khiến lời nói ra hơi nghẹn không được tự nhiên.
Dư Nguyệt nhìn sang anh.
"Mời vào trong nói chuyện."
Thái độ cung kính.
"..." Dư Nguyệt. Mình thấy người này sao sao.
"..." Cao Thái. Tôi đã cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3652557/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.