Hắn ta lắc đầu thà tự phế còn hơn là không giữ được mạng. Hắn ta bò đến nhặt có chút dao lên.
"Tôi, tôi tự làm."
(...]
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối ánh mắt anh chưa từng dao động. Dường như mọi thứ đối với anh đều rất bình thường.
Cao Thái nuốt nước bọt nhìn sang Cố gia như chờ đợi chỉ thị.
"Giúp hắn một tay đi."
Cao Thái đi đến hơi khụy xuống.
"Xem như cậu xui xẻo."
Hắn ta cố gắng lên tiếng.
"Cố gia! Ngài, ngài đã nói tay nào, thuận thôi mà. Làm ơn, chừa cho, tôi con đường sống."
Cố Thừa Trạch đấy nhẹ gọng kính.
"Phế tay cậu hẳn là đã rất tốt rồi. Cẩn thận lưỡi của cậu.".
Hắn ta sợ đến nỗi sắp tè ra quần, cố gắng lếch tấm thân về phía tường. Hắn không muốn, hắn không muốn tàn phế.
(...J
Âm thanh rùng rợn khiến ấy lại vang lên ai ở gần đó cũng cảm thấy sởn gai óc.
Cánh cửa phòng khép lại.
Cao Thái nuốt nước bọt. Cố gia người cũng ít tàn nhẫn. Đúng là kẻ não tàn mới dám lợi dụng danh tiếng Cố gia mà trục lợi. Nhưng anh ta không hiếu. Cố gia dường như không để tâm đến người khác hiểu lầm, nói xấu mình.
Mà chỉ muốn phế tay hắn ta mà thôi. Thật sự không hiểu được vì sao.
(...]
Rời khỏi nhà hàng, khách sạn quốc tế QUEEN.
Ngồi vào trong xe Cao Thái mới lên tiếng.
"Cố gia! Đúng như ngài nói. Nhà họ Cố dạo này rất loạn. Tuy bề ngoài yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3652556/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.