Âm thanh cười cợt của mọi người xung quanh càng khiến sắc mặt hai người họ khó coi vô cùng.
"Anh đó, lần này đến lần khác làm tôi xấu mặt trước mọi người. Một tên vừa nghèo vừa què cũng đối phó không được."
Cô ta giận dữ bỏ đi.
Hứa Đạt cố gắng đứng dậy. Đau chết mất. Lần này, tao sẽ không để yên đâu.
Hắn ta cũng bước ra ngoài.
Rời khỏi trung tâm thương mại.
Cô nhất định không chịu đi xe nữa. Dù sao đoạn đường về nhà cũng không còn xa nữa.
Cố Thừa Trạch khẽ cười.
"Em cũng biết cách hành tôi lắm."
Dư Nguyệt ngơ ngác.
"Anh..."
Cô muốn hỏi anh là chuyện gì nhưng vừa nhìn xuống là hiểu ngay vấn đề rồi.
"Không phải lúc nãy anh rất oai phong sao. Đi bộ một đoạn chắc cũng không đáng kể."
Cô nhướn mày.
"Sao, đến em cũng muốn trêu tôi à."
"A... Không có."
Dư Nguyệt liền bỏ chạy.
Hai người quả thật từ lúc nào đã không còn khoảng cách xa lạ nữa. Nó từng chút một, từng chút một kéo lại gần nhau.
Cố Thừa Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.
Cao Thái vừa hạ cánh xuống máy bay. Lúc đi qua đoạn đường này có chút kinh ngạc nhưng lại cho là mình nhìn lầm. Cố gia sao có thể ở đây. Nhưng bóng dáng này... Có thể giống đến như vậy sao.
Anh ta lắc đầu tiếp tục đến nơi cần đến.
[...]
Khu Tây Á.
Chỉ ra ngoài có mấy tiếng đồng hồ nhưng tất cả cảm xúc đều hội tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3652550/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.