Dư Nguyệt vẫn còn lúng túng ở trong phòng. Che chắn kĩ một chút đi mua chắc hẳn là không ai biết đâu.
Lúc cô vừa đặt tay lên cửa mở ra.
Không ngờ Cố Thừa Trạch cũng vừa đặt tay lên.
"Tôi không biết em dùng loại nào."
Anh đặt vào tay cô rồi bước ra ngoài.
Dư Nguyệt chớp mắt, nhìn chiếc túi lớn trong tay mình. Hoá ra, anh ấy đã nhìn thấy. Còn... Cái này cũng quá nhiều rồi. Trong lòng cô lại ấm áp một cách kì lạ.
Một lúc sau, cô ló đầu ra ngoài.
Thấy anh đang ngồi trên ghế bên cạnh còn có chiếc laptop.
Hít sâu một hơi, cô bước ra ngoài xem như bình thường.
"Thức ăn trên bàn em đến ăn vẫn còn nóng."
"Ừm."
Cô khẽ nhìn lại. Sao anh ấy biết mình đã ra đây. Anh ấy không hề nhìn lên mà.
"Anh không ăn à?"
"Ừm!"
Dư Nguyệt nhìn anh quả thật con người này không thể nào hiểu được. Nhìn dáng vẻ của anh rất chuyên nghiệp vậy tại sao lại đến công trường làm công nhân. Mà sao hôm nay, anh không đi làm.
"Anh Cố! Tôi thấy anh có thể chọn công việc khác. Sao lại đến công trường làm việc?"
"Tôi đã giúp em chỉnh lại phần quản lý cửa hàng. Sau này, em sẽ dễ dàng thao tác hơn."
Anh không trả lời câu hỏi đó. Ngược lại nó về cửa hàng trực tuyến của cô.
"À... Cám ơn!"
Hoá ra cái gì anh cũng biết hết.
Lúc này, điện thoại trên bàn anh reo lên.
Anh liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3652548/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.