Chương trước
Chương sau
Đi ra ngoài, trợ lý tràn ngập khinh bỉ và oán tránh nhìn Tần San nói: “Tôi đã sớm nói Lăng tổng đang họp, còn hại tôi bị mắng, cô mau đi về đi.”

Tần San nhìn về phía trợ lý, tim không khỏi băng giá. Đường đường là tiểu thư Tần thị, bây giờ bị một cái trợ lý ghét bỏ, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể buông xuống tự tôn, mặt lộ vẻ khó xử: “Nhưng đây là Lăng phu nhân sai tôi mang đến cho Lăng tổng, còn một mực căn dặn tôi phải nhìn thấy Lăng tổng uống xong, xin nhờ anh giúp đỡ, tôi còn có thể về báo cáo lại với phu nhân.”

Trợ lý nghe đến Lăng phu nhân sắc mặt liền hòa hoãn không ít, thái độ chuyển biến nhanh chóng nói: “Vậy mời đến văn phòng của Lăng tổng đợi.”

Tần San ngồi trong phòng làm việc đợi hai giờ thì nghe tiếng cửa phòng làm việc mở ra.

Lăng Mặc Hàn vẻ mặt mỏi mệt đẩy cửa đi vào liền thìn thấy Tần San ngồi trong phòng làm việc của mình, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, đi lại bàn làm việc ngồi xuống không nói một lời.

Tần San nhìn hắn nhìn cũng không nhìn cô mà tiếp tục làm việc, trái tim bỗng nhiên trầm xuống, bàn tay siết lại.

“Cô tới đây làm gì? Còn ngại chưa đủ mất mặt à?” - Lăng Mặc Hàn thấy Tần San không nói một lời, không kiên nhẫn hỏi.

“Em có nấu canh gà mang đến đây cho anh, anh bộn bề công việc phải bồi bổ thật tốt.” - Nghe được Lăng Mặc Hàn chủ động hỏi cô, Tần San không khỏi hơi động lòng, mở hộp giữ nhiệt chứa canh ra mở ra, đổ ra chén, lập tức mùi thơm canh gà phẩn phất khắp văn phòng.

Lăng Mặc Hàn không khỏi lông mày nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này rốt cuộc đã biết điều, tự mình yếu thế.

Nhưng ngoài miệng vẫn như cũ lạnh như băng: “Cô khiến phòng làm việc của tôi có mùi, tôi làm sao làm việc nữa, cô muốn chơi tôi?”

“Mặc Hàn, em…”



Một lời còn chưa nói hết liền nghe tiếng giày cao gót đều đặn tiến vào, chỉ nhìn thấy Bạch Giai Ninh mặc một bộ váy ngắn viền ren, dáng người xinh đẹp đi tới.

“Ôi, cái mùi gì vậy?” - Bạch Giai Ninh đi đến bên cạnh Lăng Mặc Hàn, thuận thế ngồi lên đùi hắn.

Tần San như muốn nổ tung, hóa ra một tuần qua Lăng Mặc Hàn không về nhà chính là ở cùng Bạch Giai Ninh, vì sao lại là cô ta?

Tần San bóp chặt móng tay đâm vào lòng bàn tay, móng tay nhanh chóng đâm vào da thịt, không cảm giác được chút đau đớn nào, đôi mắt phảng phất nóng lên phiến hồng ướt át.

Cô ta trở về, anh liền nghĩ tranh thủ thời gian bỏ cô.

Bạch Giai Ninh nhìn bộ dạng toàn thân phát run của Tần San, ý cười đáy mắt càng sâu hơn, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Anh Hàn, họp có mệt không, người ta chờ anh liền đói rồi, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, phòng làm việc của anh hôm nay có mùi gì kì lạ thế.”

Bạch Giai Ninh nói xong đứng lên, giống như vừa nhìn thấy được Tần San, giả vờ có chút bối rối: “Chị San San, chị cũng ở đây à, canh gà này là do chị nấu sao, cơ thể em yếu đuối, vừa nghe thứ có dầu mỡ liền không thoải mái, chị San San bỏ qua cho em.”

Cô ta đến cùng có biết liêm sỉ gọi là gì không? Chính thê còn đứng ở đây, cô ta liền không chút kiêng kỵ câu dẫn chồng cô, còn đang muốn ra oai ai là người được yêu thương.

“Làm sao? Tôi đến gặp chồng của tôi, không được sao?”

Bạch Giai Ninh ngẩn người, giả vờ như không thèm để ý nói: “Chị San San, chị hiểu nhầm rồi, em cùng Mặc Hàn hẹn nhau buổi trưa ăn cơm, có lẽ không thể cùng chị ăn canh gà được. Lần sau gặp lại em sẽ chào hỏi chị.”



“Tôi không làm phiền cô chào hỏi, nếu cô đã gọi tôi là chị, tôi cũng phải dặn dò cô hai câu. Cô đi ăn cùng đàn ông đã có vợ, cẩn thận để phóng viên chụp hình được đưa lên trang nhất, chuyện này với ngành nghề của cô có vẻ không tốt lắm phải không?” - Tần San không chút nào yếu thế châm chọc.

Sắc mặt Bạch Giai Ninh lập tức tái đi.

Lăng Mặc Thần từ đầu đến cúi chỉ trầm mặc, ôm lấy eo nhỏ của Bạch Giai Ninh lơ đãng nói: “Anh đói, chúng ta đi nhanh thôi.”

Nói xong liền ôm lấy Bạch Giai Ninh đi ra cửa.

Tần San cảm thấy cuống họng khô khốc, đôi mắt đỏ ửng.

Bát canh gà bốc hơi vẫn lẳng lặng đặt trên bàn, tâm cô đột nhiên lạnh lẽo, anh căm ghét cô, tự nhiên cũng sẽ chán ghét bát canh gà này, cô lại một lần nữa tự rước lấy nhục.

Bạch Giai Ninh không chút biến sắc câu môi cười một tiếng, cả người thể hiện như mình mới là chủ nhân: “Mặc Hàn, chị San San cũng tới rồi, em muốn tự làm chủ, chúng ta mời chị San San cùng đi ăn cơm.”

Nhìn thấy Lăng Mặc Hàn cau mày không vui, Bạch Giai Ninh mừng rỡ trong lòng, thừa thắng xông lên nũng nịu nói: “Mặc Hàn, chị San San thật xa đến đây, chúng ta cũng không thể bỏ chị ấy một mình đi về.”

Tần San chửi thầm Bạch Giai Ninh giọng khách át giọng chủ, nhưng sắc mặt vẫn trấn tĩnh như thường, khách khí nói: “Hẳn là tôi cùng chồng tôi mời cô mới đúng, cô về nước cũng một thời gian, hiện tại lại để cô mời hai vợ chồng tôi, thật ngại.”

Tần San nói xong quay đầu mỉm cười nhìn Lăng Mặc Hàn, hắn nhíu mày, bất mãn nhìn cô không biết điều.

Cô ta đã chủ động mời ăn cơm, Tần Sao nào có lý do gì từ chối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.