Chuyển ngữ: Thụy Miên
Chỉnh sửa: diuisca, andrea
Tôn Ngộ Sắc còn nói: Chẳng qua nhiều năm rồi không gặp lại chàng giáo thảo trung học kia, không biết cậu ấy lớn lên có tàn phế hay không nữa…
Trì Phi Điềm không biết lớn lên có tàn phế hay không: “…”
Trong cơn giận dữ, Trì Phi Điềm bỗng nhiên đứng dậy, cầm một miếng gương vỡ trên kệ, soi soi thật cẩn thận, tàn phế ư? Không có tàn phế nhé, một cái mũi hai con mắt, không thiếu cái gì, chỗ nào cũng đẹp.
Dưới khóe mắt phải của anh có một nốt lệ chí không rõ ràng lắm, nói là lệ chí, nhưng thật ra là một vết sẹo nhàn nhạt. Lúc Tống Quy Phàm và anh ở cùng nhau, thường dùng ngón tay cái vuốt vết sẹo nhạt này.
(1) Lệ chí: nốt ruồi dưới khóe mắt ngay ở vị trí nướt mắt thường chảy xuống nên gọi là lệ chí, nốt ruồi lệ.
Trì Phi Điềm thường xuyên xuất hiện ảo giác, cho rằng theo ngón tay nhu hòa nhẹ nhàng là một ánh mắt dịu dàng, nhưng thật ra, trong mắt Tống Quy Phàm vẫn không hề để tâm như trước, động tác nhè nhẹ lại lạnh nhạt, cứ như đang lau vết bẩn trên ly thủy tinh.
Khi đó Trì Phi Điềm quấn quít làm phiền kéo Tống Quy Phàm về dưới trướng của mình cũng chẳng dễ dàng gì, tự cho là từng bước áp sát, một ngày nào đó đối phương sẽ vứt bỏ thành trì, bèn phàn nàn: “Đều do anh cả, phá hủy cả khuôn mặt của em.”
Tống Quy Phàm không để ý lắm: “Do em quá ngốc.”
Tuy nói Trì Phi Điềm là đàn ông, anh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gan-nem-xa-phong-thi-co-gan-to-tinh-di/219997/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.