Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: diuisca
Chỉnh sửa: andrea
V lớn Tôn Ngộ Sắc gửi tấm ảnh này tới lại khơi gợi phần ký ức ngắn ngủi của Trì Phi Điềm.
Ảnh chụp đen trắng rõ ràng, bàn tay anh ném quả bóng vào rổ, mồ hôi đầm đìa, áo chơi bóng số hai mươi ba ướt đẫm.
Là năm nào đấy nhỉ… Trên tấm ảnh anh non nớt như vậy, trắng như thế, tóc chẻ thành đầu húi cua, ngu không tả nổi, à, hình như là mười năm trước.
Năm trung học ấy, mọi người đã bắt đầu thi thử kỳ thi tuyển sinh Đại học, trên mặt bàn chồng chất sách sách vở có thể che luôn cả đầu người, điện thoại lưu lượng 2G mới bắt đầu phổ biển rộng rãi, giờ tự học buổi tối Trì Phi Điềm thường nằm trên bàn, ngậm đầu bút, lén thầy chơi điện thoại.
Thỉnh thoảng anh dạo quanh diễn đàn BSS của trường Trung học số 1 Tân Thành, bởi vì vừa mới phổ biến nên rất náo nhiệt, trong đó còn đặc biệt mở một diễn đàn con cho Tống Quy Phàm.
Hồi ấy Tống Quy Phàm rất nổi tiếng, đi trên đường có tỉ lệ người quay đầu nhìn lại là một trăm phần trăm á, một số nữ sinh mạnh dạn trực tiếp giả bộ đi thoáng qua để vô tình gặp mặt, những cô gái hơi rụt rè thì len lén liếc một cái, rồi mới tim đập thình thịch xấu hổ quay đầu về.
Chẳng qua hắn chỉ chơi bóng rổ, cả người toàn là mùi hôi khó ngửi, lại có thể khiến cho hầu hết nữ sinh lớp đối phương đào ngũ (phản bội lớp mình).
Trì Phi Điềm trong lòng thầm xoa xoa mà nghĩ, hừ hừ, mấy cái người thích hắn chắc chưa ngửi qua tất thối của hắn sau khi chơi bóng rổ, cái mùi kia, có thể khiến người thích hắn bốc hơi không còn một ai.
Có một hot topic có tiêu đề là “Thảo luận Tống Quy Phàm xứng đôi với bông hoa nào nhất trong trường”.
Có không ít những cô gái trẻ đẹp, hoa khôi của lớp, hoa khôi của khoa… Chỉ tìm không ra một hoa khôi của trường nào, vì ai cũng xinh đẹp, nói không ra được ai là người tốt nhất.
Phía dưới có rất nhiều người bỏ phiếu, trong số phiếu đó có mấy cô gái Trì Phi Điềm từng nghe danh ít nhiều, đám nam sinh trong lớp không phải thường thích tán gẫu về họ vào giờ ra chơi sao, tai anh nghe đến nát rồi.
Nhưng mà vấn đề là, tại sao nhất định phải xứng đôi với bông hoa? Bụi cỏ nhà anh không phải cũng rất không tệ sao… Trì Phi Điềm vụng trộm giương đôi mắt lên, đánh giá Tống Quy Phàm ngồi trước mặt mình, đối phương có ngoại hình tuấn tú, cái lưng tỉ mỉ mà thẳng tắp, múa bút thành văn, muốn bao nhiêu chăm chỉ có bấy nhiêu chăm chỉ, áo phông trắng phác họa lên xương bả vai dài rộng… Trì Phi Điềm kêu gào, cảm thấy khung xương của hắn quá tốt.
Đầu óc anh nhất thời xúc động, cầm điện thoại màn hình nhỏ, mất vài MB truy cập, tốn cả buổi lăn qua lăn lại đăng ký một tài khoản, sau đó…
Ẩn danh bỏ phiếu cho mình.
Đây là một trong những việc xấu hổ nhất Trì Phi Điềm đã từng làm 囧.
Bởi vì, khi anh vẫn còn đang tim đập thình thịch đối mặt với mối tình đầu, chủ nhiệm lớp đã lặng lẽ bước tới không một tiếng động.
Một giây sau, điện thoại bảo bối của anh bị chủ nhiệm lấy đi…
Chủ nhiệm ở trên bục giảng giận không kìm được!
“Rất tốt, tự học buổi tối mà dám mang theo những đồ vật không có ý nghĩa này!” Chủ nhiệm lớp nhìn chằm chằm vào điện thoại, đọc lên từng chữ một: “Tống Quy Phàm trường Trung học số 1 Tân Thành xứng đôi cùng nữ sinh nào?”
Dưới bục giảng, một đám đang làm bài tập hăng say đột nhiên cười rộ lên, Trì Phi Điềm da mặt mỏng, hận không thể đem mặt vùi vào đống sách.
Chủ nhiệm lướt bài viết, đột nhiên bật cười một tiếng: “Cái bọn trẻ trâu này thật là nghịch ngợm, sao lại còn có người bỏ cho Trì Phi Điềm một phiếu thế này!”
Trong lớp học vô cùng ồn ào, mặt Trì Phi Điềm đỏ lên, lòng có mãnh hổ ngửi tường vi (1),bút trong tay Tống Quy Phàm ngừng lại, nhanh chóng quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt thiếu niên nhàn nhạt, tựa như một ly nước sôi, không màu không mùi không vị.
(1) “Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi”: tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc.
Nhưng trái lại, Trì Phi Điềm lại ghi nhớ hình ảnh trong khoảnh khắc ấy rất nhiều năm.
Tấm hình này được chụp vào thế vận hội lớp Mười một, cả trường toàn là dải băng xanh đỏ, được nghỉ học ba ngày, các học sinh đều vì kỳ nghỉ ngắn ngủi ấy mà mừng như điên, nhìn như chó dại. Đợi tới cuối cấp ba sẽ không còn cơ hội tham gia thế vận hội nữa, bởi vậy nam sinh lớp anh đều toàn quân lên đường, muốn mạnh mẽ khoe ra cơ bắp và kỹ năng thể thao của mình trong thế vận hội cuối cùng này.
Đến nỗi Trì Phi Điềm… ai, anh đã sớm giặt giũ bộ quần áo chơi bóng đẹp nhất của mình thật sạch sẽ, luyện tập cách ném bóng vào rổ rất lâu, chuẩn bị ở trước mặt Tống Quy Phàm khoe cơ bắp.
Con gái không phải ai cũng thích lúc nam sinh giơ áo lên lau mồ hôi lộ ra phân nửa cơ bụng sao… Tống Quy Phàm là nam sinh, nhưng tướng mạo lại khá giống nữ sinh, chắc là sẽ thích nhỉ?
Phắc, ai ngờ được Tống Quy Phàm căn bản không thèm dự thi!
Trì Phi Điềm và Tống Quy Phàm đều là thành viên đội bóng rổ lớp mình, nhưng chạy ma-ra-tông đường dài thiếu một tuyển thủ, thế là chủ nhiệm lớp tạm thời kéo chân dài Tống Quy Phàm đi mất, đội bóng đành phải tạm thời lôi một học bá đến bổ sung vị trí thiếu, kết quả là thất bại thảm hại!
(2) học bá: con nhà người ta, học giỏi toàn diện
Trận bóng kết thúc, vị học bá kia bị mấy nam sinh bọn họ ép phải chép câu “xin lỗi nhân loại” một trăm lần, còn tìm cọ vẽ màu đỏ vẽ lên tay bắt đóng dấu vân tay, tưởng như muốn viết thành báo tường dán lên rồi, một đám nam sinh cười toe toét oán trách lẫn nhau một hồi, tính bắt Trì Phi Điềm đãi khách ăn uống.
“Tiểu Trì đâu?”
“Chết tiệt, mỗi lần đãi khách là thằng này chạy nhanh nhất!”
Đã không thấy Trì Phi Điềm nữa rồi, anh đang dùng tốc độ trăm mét vượt rào xuyên qua dòng người, muốn tới ngắm chàng thơ trong lòng mình thi chạy ma-ra-tông!
Tống Quy Phàm đã chạy hơn mười vòng, mái tóc đen ngắn ướt đẫm dính sát lên lông mày, tay dài chân dài, làn da thì trắng, những tuyển thủ khác mồ hôi đầm đìa vừa bẩn vừa loạn, hắn cũng thở hổn hển như thế lại có vẻ anh tuấn bức người.
Những cô gái trên khán đài đều hét lên, hận không thể bổ nhào qua, còn có người vặn mở chai nước suối đi xuống tặng nước, định bụng khiến cho tuyển thủ mình thích để ý mình.
“Bạn học phía kia, đang làm cái gì thế?!” Chủ nhiệm lớp giận dữ như trứng thối kêu to chạy đến, đoạn bị phụt nước lên mặt, lỗ mũi hồng hộc từ phun lửa thành phun nước.
Mấy cô mấy cậu cười lớn chạy đi bốn phía.
Tống Quy Phàm đoạt giải quán quân trở về, bị mọi người vây thành trung tâm, nhận khăn tay và nước khoáng người khác đưa tới, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, yết hầu khẽ chuyển động.
Trì Phi Điềm chen chúc trong đám người đưa nước, nhân cơ hội lau lau mồ hôi trên người hắn, khóe miệng cười đến tưởng như muốn lệch ra ngoài, cả đêm không rửa tay, cũng không cho ai chạm vào tay mình, thật là ngốc đến phát điên rồi.
Chủ nhiệm đi mượn máy ảnh chụp hình cho bọn họ, Trì Phi Điềm mười phần bắt buộc mà cướp lấy quả bóng rổ trên tay học bá, đập bóng lên cao, bóng rổ xoay vòng, không kịp đợi hình ảnh đó đập được vào mắt Tống Quy Phàm, chủ nhiệm lớp đã hô lên “cà tím”, Trì Phi Điềm đành bất đắc dĩ quay người, bày ra dáng vẻ bình thường nhất có thể.
(3) cà tím: lúc phát âm từ này miệng sẽ nở nụ cười
Trì Phi Điềm nhìn tấm ảnh chụp này mà hoảng hốt một hồi, ký ức mười năm trước ùn ùn kéo đến, tâm trạng dời núi lấp biển tuôn ra, rồi trong một giây lại bị anh đè nén xuống.
Hừm, khi đó anh thật sự là một si hán mười phần nhiệt huyết, ngu vỡi chó đi được.
Tin nhắn vẫn cứ tiếp tục gửi đến từng cái một, Tôn Ngộ Sắc rất kiên nhẫn, trên cùng phía bên phải đã là 99+ màu đỏ.
Tôn Ngộ Sắc: Đại đại em còn ở đây không? [Cậu bé bút chì xấu hổ]
Tôn Ngộ Sắc: Đại đại em đâu rồi? [Cậu bé bút chì xấu hổ]
Tôn Ngộ Sắc: Đại đại em đọc tin nhắn chưa? [Cậu bé bút chì xấu hổ]
Tôn Ngộ Sắc: Đại đại! [Cậu bé bút chì xấu hổ]
Đừng gửi nữa, có vấn đề hả? Hộp thư toàn là hình ảnh cậu bé bút chì đang xấu hổ! Anh cho rằng như vậy rất moe sao? Moe cái đầu nhà anh!
Khoảng thời gian cấp ba ấy, cậu bé bút chì mới ra vô cùng thịnh thành, cứ đến giờ nghỉ trưa là Trì Phi Điềm lại đi trộm sách của Tống Quy Phàm để vẽ lên.
Tống Quy Phàm nằm ở trên mặt bàn nghỉ trưa cũng khác hẳn với những gã nam sinh chảy nước miếng bẩn thỉu, khí chất hắn sạch sẽ, lông mày hơi chau lại, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh mặt trời gần như trong suốt.
Trì Phi Điềm có thể nhìn cả một trưa mà không nháy mắt, chẳng qua việc đó dẫn đến buổi chiều hai mắt anh không mở ra nổi… thường xuyên bị một số giáo viên ném phấn lên đầu đánh thức.
Có điều Tống Quy Phàm biết rõ anh là người vẽ loạn lên sách mình mà chưa bao giờ nói cái gì cả, tựa như hoàn toàn biết cái tâm tư nhỏ của Trì Phi Điềm, thỉnh thoảng hắn còn có thể mang vẻ mặt thản nhiên mà quay đầu lại, cầm xem bút máy rực rỡ sắc màu của Trì Phi Điềm, khiến hai hàng lông mi của anh rũ xuống hai gò má ửng hồng, tựa như cậu bé bút chì.
Ai biết nhiều năm sau này, gói cảm xúc trở nên phong phú như thế, mà cậu bé bút chì cũng không có tiết tháo nào mà xuất hiện thêm cảm xúc xấu hổ.
Nhớ tới mà muốn đứt dây cương luôn con mắm nó, Trì Phi Điềm cảm thấy cái tên Tôn Ngộ Sắc này vừa xuất hiện đã khơi gợi lên ký ức chôn giấu đã nhiều năm của bản thân, thật sự chẳng phải chuyện tốt gì!
Tôn Ngộ Sắc: Tiểu Trì đại đại tôi rất thích em, em mau tới S tôi đi (# ‘′)
Tôn Ngộ Sắc: Thật xin lỗi. [Cậu bé bút chì xấu hổ]
Tôn Ngộ Sắc: Nhầm cảm xúc. [Cậu bé bút chì xấu hổ]
Tôn Ngộ Sắc: Hẳn phải là (● ̄3 ̄)●
Trì Phi Điềm: “…”
Bệnh tâm thần năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.
Trì Phi Điềm mắt không thấy tâm không phiền mà đóng tin nhắn của Tôn Ngộ Sắc, quyết định âm thầm mà hưởng thụ mùi vị có năm trăm hai mươi vạn trong tài khoản, bây giờ anh cũng coi như là một đại gia Tân Thành rồi, lúc đi ăn cơm sẽ không cần vụng trộm trốn đến toilet ăn lẻ nữa, thấy ai không vừa mắt thì đập một nguyên tiền xu vào vào mặt họ.
(4) 1 nguyên = 10 giác = 100 hào
Vô cùng nắm chắc cơ hội!
Nhưng anh vẫn sẽ không vì tiền tài mà cúi đầu, há nên vì chút tiền như thế mà tự bán mình. Chẳng qua, trước khi trả tiền về, gian thương nhỏ Trì Phi Điềm vẫn muốn khoe khoang trước.

Đáng tiếc anh lật qua lật lại QQ tìm trên tìm dưới một vòng, sửng sốt khi phát hiện không tìm được đối tượng khoe khoang.
Trì Phi Điềm chụp màn hình năm trăm hai mươi vạn gửi cho biên tập.
Biên tập: Ớ, Thủy Dã đại đại học PS (photoshop) bao giờ thế?
Trì Phi Điềm: Nhìn cho kĩ, đây không phải PS!
Biên tập: PS có trình độ đó, chương mới đâu rồi?
Biên tập: Ơ, đại đại không có chương mới thì mau lên tiếng đi!
Trì Phi Điềm: …
Trì Phi Điềm chuyển tiếp ảnh màn hình năm trăm hai mươi vạn qua cho Tiểu Quách, khách hàng không đông lắm, Tiểu Quách nằm sấp phía sau quầy bar, vô cùng buồn chán mà chơi điện thoại, thấy điện thoại có tin nhắn mới, ngay lập tức eo không đau mắt không mỏi.
Vừa trông thấy là tin nhắn của ông chủ, ài, không còn tí sức lực nào luôn, cô lại mềm nhũn nằm xuống.
Tiểu Quách: Ông chủ, cái gì đây?
Trì Phi Điềm: Năm trăm hai mươi vạn trong tài khoản của tôi.
Trong lòng Tiểu Quách ha ha vẻ mặt của ông chủ, thật là không biết xấu hổ, ảnh mạng cũng thôi đi, ngay cả PS cũng không PS chuyên nghiệp được chút sao? Ngón tay lại cực kỳ nhanh đánh chữ: Oa oa oa, ông chủ anh thật nhiều tiền, vừa có tiền lại vừa đẹp trai, thực sự là cao phú soái mà! Luân gia thật sùng bái anh à nha ~.
Trì Phi Điềm: Em rất trung thực đó, nhưng tại sao đang giờ làm việc mà dám chơi điện thoại?
Tiểu Quách: …
Trì Phi Điềm: Trừ hai trăm tiền lương.
Tiểu Quách: … QAQ
Trì Phi Điềm lại mở weibo ra, nhìn chằm chằm vào lượng fan tăng lên của mình hồi lâu, vẻ mặt đờ đẫn. Mấy người này sao lại muốn đổi tên thành thế này, thật sự là kì quái quá.
Cung nghênh Đại Thánh phu nhân số 001: Phu nhân gả đi!
Đỡ đẻ cho Đại Thánh phu nhân 002: Phu nhân đừng ngạo kiều nữa!
Bà đỡ đẻ ngự tiền của Đại Thánh phu nhân 003: Phu nhân muốn sinh khỉ con mấy người mau tránh ra!
...
Trì Phi Điềm phẫn nộ, cả người đấu tranh giữa lương tâm và tiền bạc, tay run rẩy đánh không ra nổi một chữ, thế là ngần ngại mà quyết định không viết chương mới nữa!
Anh luôn viết chương đúng giờ, giữ vững ba năm viết lách kiếm sống không ngừng, có lần được độc giả gọi là kỳ tích web Thất Điểm, sự kiên trì đó, còn đúng giờ hơn so với gà gáy buổi sáng.
Biên tập rất thưởng thức anh mà nói: Tôi chính là nhìn trúng điểm ấy của cậu, dù cho không có độc giả cũng phải liều mạng già mà viết, hơn nữa nghị lực mỗi ngày chỉ có tăng chứ không giảm!
Trì Phi Điềm bình tĩnh mà bày tỏ: Tôi lựa chọn ký kết cùng cậu, cũng chính là nhìn trúng việc dù cho tiền lương chuyển gạch cao hơn cậu cũng muốn kiên trì kéo dài tinh thần khát vọng sắp tàn của bản thân!
Biên tập: …
Biên tập ở sau máy tính im ắng gào thét: Đã đủ chưa hả? Có thể bỏ qua cái cọng rơm đó không vậy? Thủy! Dã! Đại! Đại!
Trì Phi Điềm không viết chương mới, đây là chuyện mười phần khó tưởng nổi, so với việc V lớn weibo Tôn Ngộ Sắc đột nhiên nhảy ra tỏ tình với Thủy Dã còn khó tin hơn. Phía dưới truyện của anh ngay lập tức nhận được một mảng lớn độc giả “ân cần” hỏi thăm!
Cung nghênh Đại Thánh phu nhân 001: Phu nhân lập gia đình đi, tôi sẽ nói với mọi người không cần chờ nữa!
Đỡ đẻ cho Đại Thánh phu nhân 002: Phu nhân lại ngạo kiều rồi mọi người xách ghế lên giải tán đi!
Bà đỡ đẻ ngự tiền của Đại Thánh phu nhân 003: Phu nhân muốn sinh khỉ con phu nhân muốn sinh khỉ con ai không phận sự xin mời bước ra!
Trì Phi Điềm: …
Mấy thằng cha này sao lại theo từ weibo chạy tới đây rồi? Có còn vương pháp hay không?!
Đại Thánh phu nhân ra lệnh cho bọn mi, cút cút cút!
Trì Phi Điềm cảm thấy mình đang rơi vào trong một cuộc bức hôn, toàn thế giới này đều gửi “Cung nghênh Đại Thánh phu nhân”, tiếp đó là ép anh phải thừa nhận chuyện này, nhưng chuyện đó quá hoang đường rồi, Tôn Ngộ Sắc là tảng đá từ đâu xuất hiện thế, không nói tiếng nào tự dưng phát ra một động thái lớn đến vậy.
Anh quyết định đi tìm Tôn Ngộ Sắc nói chuyện, bắt hắn quản cho tốt “đám khỉ con khỉ cháu” nhà mình.
Và, hỏi rõ ràng bức ảnh kia.
Tin nhắn của Tôn Ngộ Sắc vẫn còn một cuộn thanh kéo dài, Trì Phi Điềm kéo một lần, lại kéo thêm năm lần nữa, cái tên si hán này cũng coi như rất có nghị lực đấy.
Trì Phi Điềm: Đây.
Bên kia an tĩnh một lúc, qua một lát, âm thanh chấn động.
Tôn Ngộ Sắc: Đại đại em cuối cùng cũng online rồi –(˙˙) —
Trì Phi Điềm cảm thấy phong cách nói chuyện này có chút không đúng, quá quen thuộc, hơi giống phong cách của Học sinh tiểu học… Không thể trách anh quá mẫn cảm với Học sinh tiểu học như thế, vì nhóc đó não tàn quá thôi, Trì Phi Điềm chia tay đã ba năm, viết tiểu thuyết cũng ba năm, học sinh tiểu học này theo anh bấy lâu, cả ngày não tàn nói chuyện phiếm với anh, não tàn đến mức làm cho Trì Phi Điềm cảm thán không thôi.
Nhưng mà Trì Phi Điềm rất khoan dung với nó, không hề so đo gì với đứa nhỏ hết.
Tôn Ngộ Sắc dường như ý thức được cái gì đó, lập tức biến trở lại phong cách nói chuyện bình thường.
Tôn Ngộ Sắc: Đại đại cuối cùng em cũng để ý đến tôi rồi [xấu hổ]
Trì Phi Điềm: Ha ha, đúng vậy nha, cuối cùng tôi cũng coi như là để ý đến anh rồi.
Tôn Ngộ Sắc: Đại đại tôi thích em [xấu hổ]
Trì Phi Điềm: Anh thích tôi ở điểm nào nhất, để tôi sửa.
Tôn Ngộ Sắc: …
Tôn Ngộ Sắc nhanh chóng nói sang chuyện khác: Xem thông tin của đại đại cũng ở Tân Thành, em biết trường Trung học số 1 Tân Thành không?
Trì Phi Điềm vừa nghe thấy hắn nhắc đến Trung học số 1 Tân Thành, liền hoài nghi có phải thân phận mình bị lộ rồi không, nhưng không thể nào đâu, việc anh viết văn đâu có ai biết đâu. Coi như Tôn Ngộ Sắc là V lớn weibo, có tiền, cũng không rảnh đến nỗi đi đào bới cái danh hiệu nhà văn hạng ba của anh ra chứ?
Anh mặt không biến sắc hỏi: Cũng?
Tôn Ngộ Sắc: Đối tượng tôi thầm mến là một giáo thảo Trung học số 1 Tân Thành,  tôi cũng học ở đó, nếu như đại đại cũng học ở đó, vậy thì khéo quá thật là có duyên [xấu hổ].
Lại nói tiếp, Trì Phi Điềm cũng coi như là một giáo thảo của Trung học số 1 Tân Thành, đương nhiên, Tống Quy Phàm nhiều phiếu bầu hơn, nhưng mà bỏ phiếu cho hắn hơn phân nửa đều là nữ sinh nha, nhân khí trong đám nam sinh của hắn không cao như Trì Phi Điềm, mà Trung học số 1 lại là trường trung học khoa học – tự nhiên nam nhiều nữ ít…
Cuối cùng, Tống Quy Phàm bị bất đắc dĩ cài lên danh hiệu “Hoa khôi của trường”. Danh hiệu này nhiều năm qua không có người đạt được nay lại rơi vào người hắn, coi như là khiến toàn bộ hoa khôi lớp, hoa khôi khoa đều tâm phục khẩu phục.
(1) “Giáo hoa” thì thường dùng cho nữ, nhưng đối với các nam sinh xinh đẹp cũng có thể được xưng hô như vậy, ý bảo các bạn ấy còn đẹp hơn cả nữ thì chỉ có danh hiệu này mới xứng. Có đôi khi nó chỉ dùng để trêu chọc.
Tôn Ngộ Sắc lại hỏi: Đại đại vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, em biết Trung học số 1 Tân Thành không? [xấu hổ]
Tân Thành.
Trường Trung học số 1.
Tôi đương nhiên biết rõ.
Tôi chính là giáo thảo trong miệng nhà anh, hơn nữa còn là đối tượng anh từng thầm mến nha.
Trì Phi Điềm âm thầm tự luyến.
Tôn Ngộ Sắc còn nói: Chẳng qua nhiều năm rồi không gặp vị giáo thảo trung học kia, không biết cậu ấy lớn lên có tàn phế hay không nữa…
Trì Phi Điềm không biết lớn lên có tàn phế hay không: “…”
# nhật ký hoa khôi giảng đường #
Ngày 13 tháng 4 năm 2005
Tiểu Trì dù đi học mà vẫn chơi điện thoại, thành tích rất gay go, như vậy không tốt lắm.
Hôm thế vận hội, chạy ma-ra-tông, trên khán đài không có Tiểu Trì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.