【 mật 】Thánh Quang Chiếu Rọi: Cậu dẫn tôi đi thăng cấp, tôi cho cậu tiền.
Khi Tống Giản nhìn thấy những lời này, không nhịn được ho khan hai tiếng cảm thán, có tiền quá ha.
【 mật 】Em Mới Mười Lăm: Anh định cho tôi bao nhiêu tiền vậy, nói nghe chút coi, nếu vừa lòng tôi sẽ mang anh đi thăng cấp.
【 mật 】Thánh Quang Chiếu Rọi: Thăng một cấp tôi cho cậu năm mươi.
【 mật 】Em Mới Mười Lăm: Năm mười vàng, quá ít, giá này của anh ai mà chịu trừ khi bị sét đánh.
【 mật 】Thánh Quang Chiếu Rọi: Tôi nói là nhân dân tệ.
Đệt, một giờ năm mươi đồng, còn mang acc nhỏ, loại này không phải nhiều tiền quá đem đốt thì chính là trêu ngươi. Dù sao cũng đang chơi trò chơi, cho nên loại người không có việc gì làm đi chọc người khác cũng không phải là không có. Nhất là công hội “Nam Đường” lại là chỗ tập hợp một đám không bình thường của Nhà Mạo Hiểm, cho nên Tống Giản vẫn phải đề phòng một chút.
【 mật 】Em Mới Mười Lăm: Anh đùa đấy à?
【 mật 】Thánh Quang Chiếu Rọi: Không đùa, tôi có thể đưa tiền trước cho cậu, cậu đưa tôi đi thăng cấp, đưa số tài khoản ngân hàng cho tôi.
【 mật 】Em Mới Mười Lăm: Hình như tôi còn chưa đồng ý dẫn anh đi?
【 mật 】Thánh Quang Chiếu Rọi: Tôi cho cậu nhiều tiền như vậy, cậu còn lý do gì để từ chối?
Vốn Tống Giản còn ôm ý định đùa giỡn, lại bị tên này làm cho nổi giận, cái gì gọi là: Tôi cho cậu nhiều tiền như vậy, cậu có lý do gì để từ chối!
【 mật 】Em Mới Mười Lăm: Tối thấy hay là anh đi tìm cao thủ khác đi.
【 mật 】Thánh Quang Chiếu Rọi: Cậu thấy chưa đủ tiền hay sao? Chúng ta có thể thương lượng lại.
【 mật 】Em Mới Mười Lăm: Ông đây không muốn kéo mi, có được không!
Sau cái này Thánh Quang Chiếu Rọi cũng không mật lại cậu, Tống Giản thấy người này ngược lại biết điều ra phết, cũng không giống những người chơi khác, bị từ chối thì mắng chửi hay cà khịa, vì vậy Tống Giản yên lặng quyết định nếu sau này đi dã ngoại gặp phải hăn thì ít giết hắn 2 lần. Bò Nhỏ trong công hội lại đang tổ đội đi chiến trường, Bò Nhỏ mặc dù là một cô em, nhưng năng lực chỉ huy chiến trường vô cùng không tồi.
【 đội trưởng 】Bò Nhỏ Leo Cây: Em Nhỏ, sau khi khai chiến cậu với Xác Không Mang Quần phụ trách thủ nhà.
【 đội ngũ 】Em Mới Mười Lăm: Bao ở trên người tôi.
Em Mới Mười Lăm và Xác Không Mang Quần, một người công cao, một người khó chết, để hai người này thủ nhà quả là lầy hết sức. Đối phương phái bốn người đến trộm nông trường, nhưng bị hai người này kéo cho chạy quay vòng ngay cả lá cờ cũng không sờ được.
【 phụ cận 】Xác Không Mang Quần: Tới đây, tới đây ~ mau tới đuổi đê~~~ Xác Không Mang Quần chơi đến là vui, chỉ cần dùng kỹ năng tăng tốc một chút, kênh phụ cận sẽ tự động đánh ra hàng chữ.
Xác Không Mang Quần giống như một tên ngoài bốn mươi tuổi ngu (khụ) ngốc, mặc quần áo thì có khí chất y hệt lưu manh, trên chiến trường đúng là mục tiêu sống, thường xuyên rơi vào cảnh một đám người đuổi theo chém. Nhưng Xác Không Mang Quần cũng là một thầy tế mạnh, tự bảo vệ mạng không thành vấn đề.
Mà Em Mới Mười Lăm thì lại như một tên đồ tể, lại mang hai cây đao lớn, rất có khí thế muốn đại sát tứ phương. Chức nghiệp nào da hơi mỏng, thấy cậu liền hết hồn, chứ đừng nói là lấy cứng đối cứng với cậu.
Tình trạng bây giờ chính là Xác Không Mang Quần chạy đầu tiên ở phía trước, phía sau có bốn người đối phương, Em Mới Mười Lăm đuổi ở sau cùng để chém người. Cục Cưng Em Lên Trước sống lại ở chỗ này nhìn hồi lâu, yên lặng lên tọa kỵ đi đến chỗ thợ rèn. Mặc dù Em Mới Mười Lăm với Xác Không Mang Quần không có cách giết chết đối phương, nhưng đối phương cũng không đánh chết được hai người họ, chỉ cần hai người họ không chết, cứ ở đây quấy rối, đối phương cũng không cướp được cờ.
【 đội trưởng 】Bò Nhỏ Leo Cây: Ba người đi trộm mỏ, nhà bên đó như thế nào?
【 đội ngũ 】Cục Cưng Em Lên Trước: Không thành vấn đề, chơi với bọn họ vui cực.
【 đội trưởng 】Bò Nhỏ Leo Cây: Một đội hai người đi tiếp viện vũ khí.
【 đội trưởng 】Bò Nhỏ Leo Cây: Nông trường cũng không cần, đi cướp rừng cây. Chúng ta kết thúc chiến đấu.
Tống Giản trong trò chơi mặc dù lấy tên là Em Mới Mười Lăm, nhưng thực tế cậu đã là một tên sinh viên đại học năm thứ tư hơn hai mươi tuổi sắp tốt nghiệp rồi. Gần đây cậu đang đi thực tập ở bộ phận marketing của một công ty quần áo. Cậu không giống với bạn học mình, luôn tràn đầy mong đợi với tương lai, mỗi ngày đều như uống thuốc hưng phấn đi làm, trên thực tế, mỗi khi sáng sởm tỉnh dậy, điều khiến cậu đau khổ nhất chính là đi làm.
Chuyên ngành đại học của Tống Giản cũng không phải là marketing, mà là quản lý phân phối, chẳng qua không biết tại sao, khi danh sách thực tập gửi xuống cậu lại bị phân tới bên marketing. Bộ phận marketing thật ra là chỗ không tệ, giám đốc là một người vô cùng ôn hòa tốt bụng, chẳng qua vị giám đốc này có hơi tốt quá…
“Sếp, anh cũng có hứng chơi trò chơi à.” Tống Giản trong lòng a a hai tiếng, loại người đi du học nước ngoài về như anh ta chỉ nên hứng thú với opera, bale các thứ thôi chứ, ít ra cũng là đi bar tán gái, sao lại hứng thú với loại trò chơi trên mạng thế này.
Tống giản nhìn giám đốc ngồi đối diện vẫn cười như cũ, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, Tần Bùi, anh là ông trời phái xuống để chỉnh tôi đi.
Tần Bùi là đàn anh của Tống Giản. Khi Tổng Giản vừa mới nhập học là đại biểu học sinh mới, lúc ấy Tần Bùi đã tốt nghiệp, coi như là người tốt nghiệp ưu tú diễn thuyết. Đàn chị năm thứ tư ngồi cạnh dùng giọng điệu sùng bái nói chuyện với Tống Giản hơn nửa tiếng về “Lịch sử huy hoàng của Tần Bùi”, còn không ngừng khen anh ta là “người tốt”.
Sau này khi hai người đã biết nhau, Tần Bùi dựa vào danh tiếng còn lại của mình ở đại học C dùng mọi cách chăm sóc Tống Giản, cái gì học sinh giỏi, học bổng, thực hành xã hội, vào Đảng, hầu như đều giúp Tống Giản làm xong. Lúc ấy Tống Giản cảm thấy anh ta quả không hổ với hai chữ “người tốt”. Bây giờ Tống Giản nhớ tời, còn cảm thấy mình hồi đó đúng là có mắt như mù, người có thể dùng ba năm qua năm ải chém sáu tướng thành công lên làm giám đốc bộ phận marketing một công ty lớn, sao cớ thế là người tốt, coi như anh ta đối với mình tốt, vậy cái tốt đó nhất định phải báo đáp.
Buổi chiều Tần Bùi muốn đi họp, cũng giống hội nghị một tuần một lần, chỉ là một đám người trong công ty thảo luận tăng phân loại của các thương hiệu ban đầu hay là đưa ra một loại thương hiệu mới.
Ý của Tần Bùi là, những thương hiệu công ty hiện chiếm một thị phần rất cao trong các thương hiệu cấp thấp bình thường, nếu như không tăng thêm thương hiệu mà chỉ để tăng phân loại thương hiệu thời trang ban đầu, trong một chốc rất khó khăn để khách hàng chấp nhận một thương hiệu mới đưa ra. Hơn nữa Tần Bùi không muốn dừng lại ở thương hiệu cấp thấp, anh muốn thương hiệu mới thành một thương hiệu cao cấp, mở rộng thêm các thị trường mới.
Ý kiến của những người khác chính là đưa ra một loại thương hiệu mới cần phải phí rất nhiều vốn và nhân lực, hơn nữa nếu như sản phẩm mới không được khách hàng đón nhận, sẽ mang lại tổn thất cực lớn cho công ty.
“Ếch ngồi đáy giếng.” Sau cuộc họp, Tần Bùi trở lại, cầm tài liệu trong tay nhét vào trong máy hủy giấy.
Tống Giản né ở sau máy vi tính, bây giờ công ty đã tan làm, chỉ có cậu vẫn còn ngồi viết lại bản kế hoạch. Từ trước cho tới giờ cậu cũng chưa từng viết cái này, lần đầu tiên viết ra đã bị Tần Bùi ôn hòa nhưng không chút lưu tình mắng cho tơi bời, chỉ đành ngồi lại chỉnh sửa.
“Sao cậu vẫn chưa về?”
Sếp còn chưa lên tiếng tôi nào dám đi. Xế chiều hôm nay trước khi đi họp anh dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói với tôi, hôm nay không làm xong không được về, buổi tối lại chơi trò mất trí nhớ, sếp muốn gì đây?
Tần Bùi vỗ trán một cái, cười nói: “Là tôi sai, hôm nay đi họp bị bọn hò làm cho tức đến ngu người, không cần đổi cái kế hoạch kia, Quốc Khánh nghỉ cứ việc chơi thôi, sau đó chúng ta mới bắt tay vào làm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]