Đường Mộc Nhi mở mắt ra, thấy Triệu Giai Nhân đang ở trước mặt, khung cảnh xung quanh thì giống như một khu rừng. Vừa mới tỉnh lại, Đường Mộc Nhi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tạm thời quên mất vừa xảy ra chuyện gì.
“Sao thế chị Giai Nhân? Chúng ta bị chủ nhà ném ra đường rồi à? Em nhớ mình có làm cái gì đâu.” Cô hỏi.
“Tất nhiên là không phải rồi, em không nhớ sao, em vừa rơi xuống giếng.” Mặc dù đang trong tình huống căng thẳng, Triệu Giai Nhân vẫn thấy khá buồn cười khi cô nói như vậy.
“Rơi xuống giếng? Chủ nhà ném em xuống giếng à? Nhưng em có làm gì đâu?” Lúc này Đường Mộc Nhi mới để ý rằng mình đang ướt sũng, tỏng miệng còn cảm nhận được vị nước giếng.
“Sao chủ nhà lại làm thế được? Em còn nhớ oan hồn dưới giếng không?” Triệu Giai Nhân gợi nhớ lại.
“À phải rồi.” Đường Mộc Nhi nhớ ra, cô bật dậy nhìn xung quanh rồi hỏi “Trưởng làng với Vương Lân đâu?”
“Chị không biết, vừa nãy chị đã bị dính một loại ảo giác, lúc Tạ Lâm giúp chị thì đã không thấy họ nữa.” Triệu Giai Nhân đáp.
“Anh cũng vậy, sợi dây chuyền liên kết vơi Vương Lân anh để trong túi, nhưng lúc thoát khỏi ảo giác thì đã bị lấy mất.” Tạ Lâm nói.
Đường Mộc Nhi nhớ lại lúc mình bắt đầu rơi xuống giếng…
Giếng không quá sâu, Đường Mộc Nhi rơi xuống mặt giếng lạnh lẽo. Oan hồn ở đáy giếng vẫn đang thôi miên đầu óc khiến cô không thể bơi được, cô đành cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-tru-ma/3396680/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.