Ba người họ sau khi đánh thua Tạ Lâm thì không còn hung hãn nữa, ngay cả tên to lớn kia cũng trở nên ngoan ngoãn “Bọn tôi có làm gì đâu, sao lại vào đây hành hung bọn tôi chứ?”
“Chúng tôi không muốn hành hung các anh, chỉ là có vài việc muốn làm rõ, do anh xông vào trước nên tôi buộc phải tự vệ.” Tạ Lâm giải thích.
“Không cần căng thẳng, chúng ta lên mặt đất rồi nói chuyện nhé.” Đường Mộc Nhi đề nghị.
Năm người họ Vương Lân ra khỏi ngôi mộ, Triệu Giai Nhân thấy họ đi lên liền hỏi “Ba tên này là đệ tử của đạo trưởng?”
“Đúng vậy.” Tạ Lâm gật đầu.
Triệu Giai Nhân tức giận ra mặt, cô nói “Cái bọn bất nhân này.”
Tên mặt mụn cảm thấy bị xúc phạm, vội vàng lên tiếng thanh minh “Cô đừng có bôi xấu chúng tôi, có thể giáo phái này không được mọi người công nhận nhưng chúng tôi không phải người xấu.”
Hai kẻ còn lại gật đầu phụ họa, Tạ Lâm lấy làm lạ “Thờ Ác Thần nhưng lại không phải người xấu sao?”
Tên cao lớn bật cười giải thích “Đúng là nghe qua cái tên thì dễ hiểu nhầm, nhưng không giống mọi người nghĩ đâu. Ác Thần là vị thần cai quản cái ác, ngăn chặn cái ác xâm nhập vào lương tâm của mọi người, phán xét và trừng phạt kẻ ác, chứ không phải vị thần độc ác.”
Đường Mộc Nhi gật gù tỏ ý đã hiểu, cô hỏi “Thế cuốn sách này là do đạo trưởng đưa cho các anh? Và ông ta có quan hệ gì với giáo phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-tru-ma/3396675/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.