Chương trước
Chương sau
Tạ Lâm bật đèn điện thoại xung phong xuống trước, Đường Mộc Nhi đi theo sau.

“Đây là lần đầu anh chui xuống dưới một ngôi mộ đấy, vừa tối vừa chật hẹp, thật khiến người ta rợn người.” Tạ Lâm khẽ nói.

“Nếu anh bảo đây không phải lần đầu thì có lẽ em còn rợn người hơn đấy.” Đường Mộc Nhi đáp.

Họ đi xuống cho đến khi hết các bậc thang thì nhìn thấy ánh sáng phát ra tự một ngã quẹo phía trước. Tạ Lâm tắt đèn và từ từ tiến về phía đó.

Khi lại gần, họ nghe tiếng hò reo “Ác Thần vĩ đại. Ác Thần vĩ đại.”

“Có vẻ bọn tà giáo này thờ ác thần, vậy thì chắc hẳn không phải kẻ tốt lành gì rồi.” Tạ Lâm nói khẽ.

“Nếu đúng là họ có liên hệ với đạo trưởng thì đương nhiên không phải người tốt rồi.” Đường Mộc Nhi nhớ tới Hứa Văn, một đệ tử khác của đạo trưởng.

Cả hai lén nhìn về phía những kẻ dị giáo. Bọn họ có ba người, đang quay lưng về phía này, trên người mặc một bộ giáo phục màu trắng gồm áo choàng dài, và mũ dài, nhìn từ xa sẽ rất giống một con ma. Đám người đó đang thắp hương và cầu nguyện trước ba bức tượng thần. Đường Mộc Nhi không nhận ra được đó là thần gì, có lẽ đó là Ác Thần và hai vị thần khác trong giáo phái của họ. Một tên trong số đó bỗng quay đầu lại và phát hiện ra Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm.

“Ai đó?’ Hắn quát lên.

Biết đã bị lộ, cả hai liền bước ra làm theo kế hoạch.

“Xin chào, chúng tôi là người được đạo trưởng giới thiệu vào giáo phái này. Ác Thần vĩ đại.” Đường Mộc Nhi lên tiếng.



Tên vừa quát lên cũng là kẻ cao lớn nhất trong đám tỏ vẻ nghi ngờ và quay sang hội ý với hai người bên cạnh. Tên có chân mày rậm và tên mặt mụn có vẻ ít cảnh giác hơn, họ nói gì đó với tên cao lớn. Sau khi được đồng bọn thuyết phục, hắn nói “Hai người tên gì? Sao lại muốn gia nhập giáo phái?”

“Tôi là Đường Mộc Nhi còn đây là Tạ Lâm. Chúng tôi được đạo trưởng giới thiệu về giáo phái này và cảm nhận được sự vĩ đại của Ác Thần nên tới đây để xin gia nhập.” Đường Mộc Nhi nói.

“Lạ thật, đạo trưởng đâu phải kiểu người sẽ đi giới thiệu lung tung về giáo phái.” Tên cao lớn vẫn có chút nghi hoặc.

“Đừng nghi ngờ nhiều quá, nếu không phải đạo trưởng giới thiệu thì làm sao họ biết được lối đi bí mật để tới đây chứ?” Tên mặt mụn lên tiếng.

“Lúc hai người vào đây có bị người ở nhà trọ kia nhìn thấy không?” Tên cao lớn hỏi.

“Bọn thuê trọ đó làm gì dám mở cửa sổ ngắm nghĩa địa chứ? Mà dù có như vậy đi nữa thì chúng tôi vẫn kiểm tra cẩn thận trước khi tới.” Tên chân mày rậm đáp, mặc dù thật sự thì hắn không để ý xung quanh khi tới đây, nhưng nếu nói thật thì chắc chắn có rắc rối.

“Vậy được, hai người có thể tới để ra mắt Ác Thần.” Tên cao lớn đưa cho mỗi người một cây nhang.

Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm nhận lấy, không biết phải ra mắt thế nào, họ nghĩ có lẽ như cúng bái bình thường. Ba người kia thái độ vẫn bình thường cho đến khi cô cắm cây nhanh lên bát hương của bức tượng ở giữa.

Nhìn thái độ ngạc nhiên rồi hung tợn của họ, Đường Mộc Nhi biết mình vừa làm sai gì đó, cô hỏi “Tôi làm gì sai à? Tôi mới gia nhập giáo phái, nếu có gì chưa biết xin các anh rộng lòng nhắc nhở.”

“Cô thắp nhang cho ai thế?” Tên cao lớn gầm gừ.

“Ờ thì… Ác Thần.” Đường Mộc Nhi bối rối trả lời.



“Việc cơ bản như vậy cũng không biết, rõ ràng không phải được đạo trưởng giới thiệu.” Hắn quát.

“Sao cơ? Đây không phải Ác Thần à?” Đường Mộc Nhi ngạc nhiên, cô không lường trước được việc này.

“Phải, Ác Thần ở phía bên phải.”

“Tại sao Ác Thần lại không ở giữa?”

“Vì Ác Thần luôn đứng về lẽ phải.”

Đường Mộc Nhi không biết nên nói gì nữa, càng nghĩ lại càng thấy hợp lý. Tên cao lớn lại lớn giọng quát tháo “Ai trong bọn mày là chủ mưu cho việc đột nhập này.”

Không chút ngần ngại, Đường Mộc Nhi chỉ vào Tạ Lâm nói “Là anh ấy, anh ấy là khu rừng, còn tôi là cái cây con thôi.”

Ngay lập tức, tên cao lớn lao tới tấn công Tạ Lâm. Nhưng hắn chỉ được vóc người cao lớn chứ không thật sự khỏe mạnh, Tạ Lâm dễ dàng đẩy ngã hắn. Hai tên kia cũng lao tới hỗ trợ.

“Vương Lân, nếu Tạ Lâm đối phó không được thì anh giúp sức nhé.” Đường Mộc Nhi nói rồi chạy tới kiểm tra cuốn sách ma pháp bọn họ đặt dưới đất. Ánh sáng không tốt nên khá khó đọc, nhưng cô đã kịp đọc lướt qua được nội dung bên trong. Phần lớn là thông tin giống trong cuốn sách của Hứa Văn, không nghi ngờ gì nữa, đây đúng là tác phẩm của đạo trưởng. Có một điều cô chưa hiểu được, thành phố Bát Xuyên và thành phố Vạn Long cô đang sống cách nhau rất xa, chẳng lẽ tầm hoạt động của đạo trưởng lại lớn đến thế?

Khác với thầy trừ ma thường xuyên đi bôn ba khắp nơi để cứu giúp mọi người, tà sư thường chỉ tập trung làm vua một cõi, việc một người ở hai nơi xa nhau như vậy quả không bình thường.

Lúc này, Tạ Lâm đã khống chế được cả ba, thậm chí không cần sự giúp đỡ của Vương Lân. Đường Mộc Nhi cầm theo cuốn sách bước tới, câu trả lời có lẽ cũng sắp có rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.