Vương Quân nghe hai chữ “tội gì” mà giật bắn mình. Theo sự hiểu biết của cô đối với
tiếng Trung, từ “tội gì” này thường được dùng để mỉa mai người khác, thường là bạn vất
vả làm một việc gì đấy nhưng người ta cho rằng hoàn toàn không cần thiết mới dùng từ
“tội gì” này.
Cô biết Vương Thế Vĩ đang mỉa mai cô, nhưng cô không rõ anh đang mỉa mai cô chuyện
gì.
Mỉa mai rằng nếu cô không yêu anh thì tội gì phải lặn lội từ xa đến thăm anh? Hay là
mỉa mai cô sợ đau như vậy thì tội gì phải nói “Thử đi”?
Không phải, có vẻ đều không phải.
Cô muốn thanh minh cho mình, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô chỉ có thể thề
với ông trời rằng cô yêu anh thật lòng.
Nhưng anh sẽ không tin, vì anh không tin vào lời nói, chỉ tin vào ngôn ngữ cơ thể, trong
khi cơ thể của cô đang lõa lồ ở đây.
Cô bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ trước khi đến phải hỏi chị cả xem chị cả nói thế
nào. Chắc chắn chị cả đã làm chuyện này với thầy Mục, vì chị cả thường xuyên rời ký
túc xá vào đêm hôm khuya khoắt, hoặc là cả đêm không về, hoặc là về rất muộn,
nhưng chưa bao giờ nghe thấy chị cả phàn nàn rằng đau đớn hay sao cả.
Tuy nhiên dường như lấy trường hợp chị cả ra cũng không thể thanh minh cho cô, vì
chắc chắn là chị cả yêu thầy Mục, vậy theo lý thuyết của Vương Thế Vĩ thì chắc chắn chị
cả sẽ rung động trước thầy và sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-thang-sau/104424/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.