Vương Quân nghe thấy hai chữ cả hai liền cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều, rồi cô
nũng nịu hỏi:
“Thế sao anh không theo đuổi em?”
“Anh đâu dám theo đuổi em.”
“Sao lại không dám?”
“Đến cả con trai thị trưởng mà em còn từ chối thì sao anh dám đến trồng cây si? Anh
đâu phải con trai tỉnh trưởng.”
“Con trai thị trưởng mà em còn từ chối hả? Ai vậy? Ai là con trai thị trưởng?”
“ Hứa Đào là con trai thị trưởng còn gì? ”
Nhắc đến cái tên này, cô mới nhớ ra có một cậu tên là Hứa Đào từng đến tìm cô mấy
lần, tướng mạo bình thường, miệng còn rất hôi, lần nào cũng nổ thao thao bất tuyệt, cứ
làm như mình có tài ăn nói lắm, đâu có biết rằng miệng hôi như thế, ai nghe cũng chỉ
muốn xỉu.
Cô rất mơ hồ. “ Cậu ấy là con trai thị trưởng hả ? ”
“ Chứ sao, lẽ nào cậu ta không nói gì với em ư ? ”
“ Thảo nào cậu ta toàn nói về chuyện đấu tranh quyền lực của thành phố H, bố cậu ta là
thị trưởng thành phố H à ? ”
“ Ừ, cậu ta không nói với em hả ? ”
“ Có thể là có nói, nhưng em không để ý. ”
“ Hơ hơ, một viên ngọc sáng như thế mà em không có con mắt tinh đời. ”
Cô không còn nhớ chuyện mình từ chối Hứa Đào, hay nói cách khác là cô không hề có
ấn tượng với việc Hứa Đào đã từng theo đuổi cô, Hứa Đào chưa bao giờ tỏ tình gì với cô,
cũng chưa từng viết lá thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-thang-sau/104423/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.