Ngày chủ nhật lại đến, Lạc Mẫn vẫn đến nhà Nguyễn Trọng Nam. Cô cũng đã nói với cha dượng rồi, cô sẽ giúp việc cho thầy Nam, và dĩ nhiên chưa kịp nghe lý do đã ậm ừ chấp nhận. Dạo này cha dượng của cô thường xuyên ra ngoài hơn, bảo là có mối làm ăn mới. Các món ăn gia đình cô cũng tốt hơn trước, nhưng lòng Lạc Mẫn thì cứ không yên, dường như báo trước một điềm gì chẳng lành.
Cô đạp xe đạp mà lòng chẳng yên. Sao cứ cảm giác là công chuyện làm ăn béo bở, những món hàng đóng hộp ngoại nhập tại sao lại chịu cho nhà cô làm chi nhánh. Trong khi cái cửa tiệm nhà cô chỉ là một tiệm tạp hóa nhỏ. Mà quan trọng là mối làm ăn này lại là liên quan đến Nguyễn Trọng Nam, nên cô càng lo lắng hơn.
Sao cô cứ cảm giác Nguyễn Trọng Nam lúc này rất khác lúc trước. Ánh mắt hắn nhìn cô rất lạ, kể cả hành động cũng vượt qua giới hạn, dường như muốn nắm tất cả mọi thứ của cô ở trong tay, kể cả cuộc sống lẫn tương lai!
Oái!
Lạc Mẫn bất giác dừng xe gấp lại.
Có một chú sóc. Đáng yêu ghê.
Cô vội xuống xe, dùng một tay túm nhúm lông trên cổ chú sóc con, rồi hỏi:
-Nè, sao lại té xuống đây?! Bỏ nhà đi chơi phải không?!
Chú sóc dường như sợ người lạ nên càng giãy hơn nữa, tiếng “chit!chít!” nghe cứ như chuột kêu làm Lạc Mẫn càng cười tươi hơn. Bỗng hứng trêu ghẹo nổi lên cô lấy ngón trỏ chọc chọc vào lớp bụng mềm mềm, nói:
-Dám kêu la
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-nho-map-map-trong-sinh/144267/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.