Dù sao cũng là lần đầu tiên, đừng nói nửa giờ, Kiểm Kiểm tới phút thứ mười đã không kiên trì nổi, theo bản năng muốn khép hai chân lại để tiểu huyệt bớt khó chịu, lại không cẩn thận khiến một đóa hồng trượt ra ngoài. 
Bông hồng champagne lặng yên không một tiếng động rơi trên thảm nhung, Mạc Thiên Trạch đang ngồi cách đó không xa nhìn thấy một màn này thì cười cười rồi đứng lên, đặt ly rượu xuống bàn, đi tới chỗ Kiểm Kiểm, khom lưng nhặt bông hoa kia lên. 
“Thật đáng tiếc, xem ra đã đến lúc trừng phạt.” 
Kiểm Kiểm nháy mắt bị nụ cười ác ý của anh dọa sợ run lên, môi anh đào run rẩy nói: “Chú, tôi sợ đau.” 
Bởi cô nghĩ cái gọi là trừng phạt kìa đại khái chính là cách người lớn giáo dục trẻ nhỏ, ngoại trừ đánh ra thì hẳn không phải cái gì khác. Mà từ nhỏ Kiểm Kiểm đã sợ đau, đối mặt với kẻ hung ác nham hiểm như Mạc Thiên Trạch, đương nhiên là rất sợ. 
Chỉ là năm phút sau, cô mới biết được cái mà mình sợ hãi có bao nhiêu ấu trĩ, nam nhân không đánh cô, mà dùng cách còn tàn khốc hơn cả đánh. 
“A!” 
Chát! Bàn tay vỗ mạnh lên mông nhỏ của thiếu nữ, để lại một dấu bàn tay hồng hồng, vừa đánh, Mạc Thiên Trạch vừa nói: “Bảo bối ngoan, nhanh bò lên phía trước nào.” 
Tứ chi Kiểm Kiểm quỳ trên mặt đất, cô khóc thở hổn hển, còn bị nam nhân đánh vào mông, liền khóc lóc bò lên phía trước nhưng vừa mới dừng thì lại bị nam nhân từ phía sau đâm côn th*t vào. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-nho-bi-cam-tu/191079/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.