Hoàng Tuấn mang bộ mặt như đưa đám về Ngô gia, Minh Nhật và Hải Yến đang ngồi nói chuyện gì đó, thấy hắn, Hải Yến vội đứng dậy nét mặt đầy lolắng.
-”Cậu về rồi à, đã tìm thấy Khả Hân chưa?”
Hoàng Tuấn im lặng chỉ liếc nhẹ Hải Yến một cái, tay hơi vẫy lên ra hiệu chưa rồi bước nhanh lên tầng, Minh Nhật chau mày nhìn về phía Hải Yến đangthất thần, đột nhiên Hải Yến thét lên đầy trách móc:
-” Tuấn, cậu bị sao vậy? Có phải cậu lại đánh nhau với ai không? Sao cậu không biết chăm sóc bản thân mình vậy hả?”
Vừa nói khóe mắt Hải Yến vừa ngân ngấn lệ, đôi tay thon dài khẽ chạm vàovết thương trên mặt hắn. Minh Nhật hơi khép mắt rồi lấy hơi thở dài,chân dường như hơi run lên.
Hoàng Tuấn giương ánh mắt vô hồn đầy mệt mỏi về phía Hải Yến, bàn tay gạt phắt những ngón tay thon thả của Hải Yến ra.
-”Tôi không sao.”
Minh Nhật thấy vậy dường như hoàn toàn mất bình tĩnh, chạy lại rồi túm lấy áo hắn:
-”Dương Hoàng Tuấn thái độ của mày với ân nhân là vậy đó hả? Yến quan tâm mày nên 2 giờ sáng rồi vẫn chưa chợp mắt, mày...”
Hoàng Tuấn trừng mắt lên, lấy hết sức xô Minh Nhật ra, vết thương trên người lại bắt đầu nhức nhối:
-”Vậy tôi cũng là ân nhân của anh, từng cứu mạng anh không dưới 2 lần, giờ anh đang làm gì với ân nhân mình vậy?”
Minh Nhật chết lặng, miệng mấp máy không nói lên lời, vốn dĩ anh muốn thayHải Yến dằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-mang-su-menh-sao-choi/2038475/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.