Vừa hất cánh tay bay vào mặt Thiềm Đài Vô Úy thì cả đao và người của La Hán cũng bay theo.
Sự việc quá rùn rợn xảy ra và xảy ra trong nháy mắt, không ai nhận rõ, vì khi lão vừa đưa tay lên đỡ cánh tay của La Hán thì lão thấy rực ánh “tử quang” nhưng lão cũng chỉ thấy rực lên một cái thôi là mắt lão tối sầm.
Đến lúc mọi người kịp nhìn lại thì thân của Thiềm Đài Vô Úy đã biến thành hai khúc.
Người ta vẫn còn kịp thấy từ dấu tiện của hai khúc mình của lão máu và ruột trào ra y như một nùi rắn cuốn xà nẹo vào nhau dưới ánh đèn chớp bóng ngời ngời.
Thanh đao của La Hán vẫn không dừng, ánh “tử quang” lại liếm về phía “Cửu vương gia” của Mãn Châu.
Cái đầu trọc bóng của vị Hoàng đệ Mạn Châu bày ra khi cái mũ bị rơi vì hắn hoảng hồn vía vừa khom mình vừa bắn lùi và lưỡi đao liếm phớt qua ót hắn, lọn tóc gióc bính bị tiện ngang ngọt xớt bay tuốt ra xa.
Từ sau bóng tối, mười mấy tên vệ sỉ Mãn Châu tràn tới bảo hộ vị Vương gia của họ, phía Hải Hoàng cũng có bốn tên trong “Thập đại tướng quân” ồ ạt xông lên.
La Hán dừng lại, máu nơi cánh tay cụt của hắn ra nhiều quá, da mặt hắn xanh mét nhưng đôi mắt vẫn đỏ ngầu, chính đôi mắt đó đã làm cho bọn Mãn Châu và các tướng của Hải Hoàng dội lại.
Giọng La Hán trầm trầm :
- Nghê Thường, xé áo buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289348/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.