Vừa ngồi lên, Đức Uy bỗng nghe xương sống mình lành lạnh, hắn ngạc nhiên, đưa tay mò ra sau, quần áo phía trước đã khô nhưng dưới lưng hãy còn âm ẩm...
Nhìn xuống giường chỗ hắn vừa ngồi dậy, nơi đó vạt giường còn ướt nhiều hơn.
Đức Uy hiểu rất nhanh.
Hắn đã được người vớt lên từ dưới nước, nhưng không được người thay y phục, vì thế, thân trước nhờ hơi ẩm trong nhà, nhờ gió nên khô, còn bên dưới thì vẫn ướt.
Hắn hiểu như thế và chính cái hiểu đó làm cho hắn giật mình.
Có thể nằm trên giường này cho đến khô quần áo, nhất định phải trải qua một ngày, vì khi hắn rơi xuống nước thì đã quá ngọ rồi, người vớt hắn lên mà không thay dùm quần áo thì trong buổi chiều đến giờ không thể khô quần áo được.
Như thế hắn đã nằm ở đây suốt một ngày nữa rồi sao.
Cây đèn trong gian nhà tranh này phải có người đốt, vậy người đốt đèn đó ở đâu?
Hắn định thần và kêu nho nhỏ :
- Có ai đây không?
Bốn phía lạnh như tờ. Hắn gọi lớn hơn :
- Có ai ở đây không?
Chỉ có tiếng của hắn dội lại.
Bốn phía vẫn im rơ.
Người đi vì bận việc, hay là vì cứu không được hắn, thấy hắn chết nên sợ bỏ đi?
Cho dầu thế nào, trong nhà không người phải là chuyện mà cây đèn được đốt lên.
Đức Uy bước xuống giường, người hắn nhẹ, đầu hắn nặng, nhưng vẫn còn đi được.
Hắn vừa xuống giường thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289337/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.